“Nguyên bức thư 'thiêng' ở Thành cổ Quảng Trị ngày thống nhất,
em hãy vào Nam tìm anh. Đường đi như sau: Đi tàu vào thị xã Quảng Trị,
qua sông Thạch Hãn là nơi anh hy sinh... Nếu tính xuôi
theo dòng nước thì mộ anh ở cuối làng”.
Không ai có thể ngờ rằng, bức thư định mệnh đó là manh mối để đồng đội
tìm thấy mộ người chiến sĩ, tác giả của bức thư sau ngày giải phóng...

Sau mấy chục năm, dưới sâu trong lòng đất người dân vẫn thường tìm được
những bức thư thiêng của những người lính chưa kịp gửi về gia đình trước
ngày bước vào trận đánh cuối cùng.
Đến với Bảo tàng Thành cổ Quảng Trị trong những ngày tháng 7 cả nước
đang tổ chức các hoạt động hướng về kỷ niệm 65 năm ngày Thương binh liệt
sĩ (27/7/1947-27/7/2012), mọi người sẽ được đọc những
dòng thư của người chiến sĩ trẻ chưa kịp gửi về cho người thân vẫn còn
vẹn nguyên. Những câu từ trong bức thư thật giản dị nhưng cũng cho
chúng ta biết rằng, những người lính cầm súng vì họ khát
khao được hạnh phúc, đất nước được hòa bình.
Cuộc chiến đấu 81 ngày đêm mùa hè đỏ lửa năm 1972 bảo vệ Thành cổ
Quảng Trị diễn ra vô cùng khốc liệt. Thành cổ lúc bấy giờ phải gánh lấy
hàng chục vạn tấn bom đạn của kẻ thù đổ xuống, nhằm biến nó
về thời kỳ đồ đá. Nhưng quân và dân ta đã chiến đấu ngoan cường giành
lại từng tấc đất thiêng cho Thành cổ. Những ngày tháng 7/2012, Quảng Trị
vinh dự được thay mặt cho nhân dân cả nước thắp sáng
Thành cổ với vô vàn ánh nến hồng và trải đầy Thạch Hãn bởi ngàn vạn
hoa đăng để tri ân công lao to lớn của các Anh hùng đã ngã xuống bảo vệ
Thành cổ.
40 năm qua, Thành cổ mãi khắc ghi trong lòng dân tộc như một “Bảo tàng
chiến tranh” vô cùng phong phú và sinh động, có giá trị về lịch sử, quân
sự và nhân văn. Ngoài những chứng tích về những đoạn
tường thành đổ nát còn sót lại, tại đây đang trưng bày hàng trăm di
vật và nhiều ảnh tư liệu có giá trị lịch sử về cuộc chiến đấu của quân
và dân ta trong 81 ngày đêm bảo vệ Thành Cổ năm 1972.
Mỗi hiện vật, di vật gắn liền với một chiến công và sự hy sinh cao cả
của hàng ngàn chiến sĩ. Trong đó, đặc biệt là lá thư của liệt sĩ Lê Văn
Huỳnh, quê ở xóm Một, xã Lê Lợi, huyện Kiến Xương, tỉnh
Thái Bình, sinh viên năm thứ tư Khoa Xây dựng, khóa 13 của ĐH Bách
khoa Hà Nội được tìm thấy ngày 28/10/2002.
Bức thư đã để lại cho người đọc biết bao cảm xúc. Lời lẽ trong thư thể
hiện bao tâm tư tình cảm, hoài bão đành gác lại phía sau để quyết tử
cho Tổ quốc quyết sinh. “Toàn thể gia đình kính thương...
Con viết mấy dòng cuối cùng trước khi “đi nghiên cứu bí mật trong lòng
đất”. Xin mẹ đừng buồn để sống đến ngày tin mừng chiến thắng. Con đi,
mẹ ở lại trăm tuổi bạc đầu, coi như con lúc nào cũng ở
bên mẹ, coi như con đã sống trọn đời cho Tổ quốc mai sau…”. Người lính
trẻ Lê Văn Huỳnh viết bức thư cuối cùng vào ngày thứ 77 của chiến dịch
81 ngày đêm bảo vệ Thành cổ Quảng Trị, khi sự khốc liệt
của đạn bom lên đến tột cùng. Bức thư anh không kịp gửi bởi anh cùng
những đồng đội cuối cùng trong tiểu đội đã ngã xuống ở trong Thành cổ.
Bức thư viết vội trước trận đánh là tâm tư của anh dành cho người mẹ
già yếu, cho người vợ mới cưới bảy ngày, cho anh trai, chị dâu, cho cha
mẹ vợ, cho đứa cháu đích tôn, cho người bạn thân thuở
nhỏ và cho bà con lối xóm. Đặc biệt, bức thư có đoạn: “Ngày thống
nhất, em hãy vào Nam tìm anh. Đường đi như sau: Đi tàu vào thị xã Quảng
Trị, qua sông Thạch Hãn là nơi anh hy sinh. Từ thị xã, qua
cầu ngược trở lại hỏi thăm đường về thôn Nhan Biều I. Nếu tính xuôi
theo dòng nước thì mộ anh ở cuối làng”. Không ai có thể ngờ rằng, đó là
manh mối để đồng đội tìm thấy anh sau ngày giải phóng.
Hơn ba mươi năm, miền quê từng bị hủy diệt tàn khốc nhất trong cuộc
chiến tranh xâm lược của đế quốc Mỹ đổi thay, thanh bình và trù phú. Và
đúng như bức thư, mọi người không khỏi ngạc nhiên khi tìm
thấy anh…
Có lẽ, đó chỉ là một trong số hàng vạn lá thư mà những người lính
Thành cổ Quảng Trị chưa kịp gửi đi trước trận đánh cuối cùng.
40 năm trôi qua, những lá thư như thế tiếp tục được gửi về cho những
người đang sống hôm nay và cho cả mai sau. Nhưng có một điều thật kỳ
diệu là những dòng chữ viết dưới làn bom đó dù chưa kịp gửi
đi thì người ở hậu phương năm xưa, những người đang sống hôm nay và
các thế hệ mai sau đã, đang và sẽ còn cảm nhận được nhịp đập của trái
tim các anh. Bom đạn có thể giết chết sinh mệnh con người,
nhưng không thể tiêu diệt được ý chí những người chiến đấu vì một lý
tưởng đã chọn. Hàng ngàn người đã ngã xuống, xương máu đã lẫn vào đất,
vào sông, hóa thành cây cỏ, thành phù sa bờ bãi. Vì thế
mỗi người hôm nay thấm hơn sự hy sinh cao cả của quân dân Quảng Trị
cùng biết bao chiến sĩ trên mọi miền đất nước. Cuộc chiến đã qua đi mấy
chục năm nhưng nỗi đau thương mất mát đó vẫn hằn sâu
trong lòng của người ở lại.
Lê Dương- Infonet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét