Trong khi đảng viên, cán
bộ, chiến sĩ và đồng bào ở thành phố chúng ta đang hân hoan chuẩn bị đón
chào 68 năm ngày Tổng khởi nghĩa giành chính quyền trong cả nước, ngày
Quốc khánh thành lập nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và ngày mở đầu cuộc
kháng chiến chống Pháp thần thánh lần thứ 2 của nhân dân Nam bộ; thế mà
đáng phẫn nộ biết bao, ông Lê Hiếu Đằng đã dội lên một thùng nước bẩn về
chính trị giữa những ngày mùa thu cách mạng thiêng liêng. Đó là bài
viết được tung lên mạng với nhan đề “Sự suy nghĩ trong những ngày nằm
bịnh”. Đây hoàn toàn không phải là “bản tuyên ngôn về con đường nhất
thiết phải đi để đưa dân tộc thoát khỏi số phận chàng Sisyphe” như ông
Nguyễn Huệ Chi đã tán tụng một cách mơ hồ trong lời đề dẫn.
Xem nội dung bài viết của ông Lê
Hiếu Đằng, tôi nhận ra ngay đây là con đường bế tắc của sự nhận thức
lệch lạc về chính trị và lý luận. Cách đây hơn 50 năm khi cùng làm việc
với ông Hoàng Minh Chính, Viện trưởng Viện Triết học, tôi đã được tận
mắt chứng kiến toàn bộ cái bi kịch của một thời nông nổi mà ông phải trả
giá quá đắt để chôn vùi tiêu tan sự nghiệp của mình trên nẻo đường lạc
lối về tư tưởng.
Có phải chăng ông Lê Hiếu Đằng
nhiều năm tham gia công tác giảng dạy bộ môn triết học ở Trường Đảng
Nguyễn Văn Cừ, giờ đây đang quay lại đường xưa lối cũ của ông Hoàng Minh
Chính, để tái diễn lại những sai lầm đáng tiếc của ông ta trong cái gọi
là để “bảo lưu tính độc lập, tự chủ” trong việc nhận thức về chính trị
và lý luận?
Qua những lời tự bạch, độc giả
được biết ông Lê Hiếu Đằng có thâm niên 45 năm tuổi Đảng. Thế nhưng, sau
khi đọc bài viết của ông, mọi người chẳng thấy tính tư tưởng, tính
chiến đấu và tính tiên phong trong người đảng viên đâu cả. Cả nhiệt tình
cách mạng và tính đảng trong tư duy triết học của ông cũng đều bị đóng
băng. Bởi, Lê Hiếu Đằng đã thẳng tay công kích và thóa mạ Đảng, đòi
quyết liệt “thanh toán” và “tính sổ” với Đảng, kêu gọi quần chúng dùng
áp lực để tẩy chay và giải tán Đảng, phủ nhận ý thức hệ của Đảng Cộng
sản, đòi đa nguyên, đa đảng và muốn được thành lập lại cái gọi là đảng
xã hội dân chủ mà từ thời Quốc tế thứ II, đã từng bị Ph.Ăngghen và
V.Lênin nặng lời phê phán.
Thật ra đối với chúng tôi, ông Lê
Hiếu Đằng chẳng phải là người xa lạ. Năm tháng đi qua nhưng không thể
làm cho tôi quên được cái tên “sinh viên Lê Hiếu Đằng” cùng với một số
sinh viên miền Nam tiêu biểu, đã từng được tôi giới thiệu trên báo chí
của đất nước Xô Viết. Đó là những năm 1955 - 1956, tôi đang làm phóng
viên thường trú của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam tại
Mátxcơva. Còn Lê Hiếu Đằng là một sinh viên giàu nhiệt huyết đã cùng với
các bạn đồng môn rời giảng đường trường đại học và từ giã đô thành để
vào chiến khu Bắc Tây Ninh tham gia kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Chỉ
mới cách đây vài ngày khi xem tin trên mạng, thấy có người giới thiệu:
“Ông Lê Hiếu Đằng là một đảng viên cộng sản kỳ cựu”. Trong một thoáng
tôi bỗng giật mình, thật không ngờ thời gian trôi nhanh đến vậy.
Bốn năm sau ngày miền Nam hoàn
toàn giải phóng, thống nhất đất nước khi được trực tiếp giúp việc cho
đồng chí Bí thư Thành ủy TPHCM Võ Văn Kiệt, tôi biết rõ hơn về ông Đằng.
Là lớp người trong đội ngũ “cán bộ cách mạng mùa thu”, tuy cao tuổi
Đảng hơn ông nhiều, song chúng tôi thành tâm vui mừng trước những thành
tích của ông trong công tác cũng như sự ưu ái của Đảng đã sử dụng và đãi
ngộ ông với tình cảm “chiêu hiền đãi sĩ”. Thế nhưng, ở trên đời này, có
mấy ai học được chữ ngờ.
Điều hoàn toàn bất ngờ đối với
chúng tôi, là việc ông Lê Hiếu Đằng đã quay lưng lại lịch sử, chống báng
Đảng và đã bị trượt chân xuống vực trong sự tha hóa về tư tưởng. Nhằm
gạt gẫm những người nhẹ dạ non gan, ông nhắm mắt viết bừa: “Hiện nay xu
hướng chạy theo chủ nghĩa Mác - Lênin, chủ nghĩa xã hội đã lạc điệu,
không còn phù hợp và đã bị sụp đổ tan tành”. Thật ra, chỉ có giọng lưỡi
của Lê Hiếu Đằng là lạc điệu và cũng chỉ có cái đầu nguội lạnh nhiệt
tình, phai nhạt lý tưởng của ông cùng với những cái đầu của bọn đầu
hàng, phản biến Goócbachốp, Iacốplép, Xêvạcnátze... đã bị sụp đổ mà
thôi. Còn chủ nghĩa xã hội giàu sinh lực đã được đổi mới và trẻ hóa, vẫn
đang đứng vững và tỏa sáng như ngọn hải đăng từ sông Áp Lục xuống tận
vùng đất mũi của bán đảo Cà Mau trù phú, từ cánh đồng Chum nổi tiếng của
xứ “Triệu voi” nối dài tới hòn đảo tự do của đất nước Cuba, tới châu Mỹ
Latinh và vùng biển Caribê mênh mông bát ngát.
Thêm một điều khiến cho tôi hết
sức ngỡ ngàng ở ông Lê Hiếu Đằng là sự tự giải giáp toàn bộ vũ khí tư
tưởng của một chiến binh. Thật không ai trong chúng ta có thể hiểu nổi
được rằng, sau 38 năm miền Nam đã được hoàn toàn giải phóng và đất nước
thống nhất, nay ông không biết nhục dám mở miệng nói rằng: “Thật sự là
miền Nam đã giải phóng miền Bắc trên tất cả các lĩnh vực”. Ô hay, như
vậy là cả quãng đời tươi đẹp của tuổi thanh xuân quyết định bước chân
vào “R” tham gia kháng chiến, trong thực tế ông đã đi theo tiếng kèn gọi
lính của Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu, Nguyễn Văn Thiệu... để đi “giải
phóng miền Bắc” hay sao?
Lê Hiếu Đằng còn đi xa hơn nữa
trong việc lừa mị quần chúng khi hạ bút viết rằng: “Trong chế độ này
không có chỗ cho người trung thực mà chỉ dành cho những người nói láo”.
Đừng nên quên rằng, “người nói láo” đã được xếp vào loại biệt hạng, đó
chính là Lê Hiếu Đằng. Ông ta đã nói dối mọi người rằng “Hiện nay nhiều
đảng viên đang muốn ra khỏi Đảng, giấy sinh hoạt Đảng đã bị bỏ vào ngăn
kéo”. Tôi dám quả quyết với bạn đọc rằng, ngay trong tổ chức cơ sở Đảng
nơi ông Lê Hiếu Đằng tham gia sinh hoạt chi bộ, chắc chắn không có
chuyện này. Đây chỉ là sự bịa đặt.
Một điều cực kỳ nguy hiểm là ông
Đằng đã kích động đảng viên ly khai khỏi Đảng để tiến hành thành lập cái
gọi là đảng đối lập và xúi giục quần chúng gây động loạn về chính trị.
Ông ta viết: “Tại sao tình hình đã chín muồi mà chúng ta... không tuyên
bố tập thể ra khỏi Đảng và thành lập một đảng mới, chẳng hạn như Đảng
Dân chủ xã hội... Đây là cách chúng ta phá vỡ một mảng yếu nhất của một
nhà nước độc tài toàn trị hiện nay... Không chần chừ, do dự được nữa...
Không sợ hãi các thế lực tàn bạo, không sợ bắt bớ, tù đày... Giờ hành
động đã đến!”.
Đọc kỹ những dòng này, hẳn độc giả
sẽ thấy rõ được sự phát lộ nguyên dạng chân tướng đích thực của cái gọi
là ông “đảng viên kỳ cựu Lê Hiếu Đằng”.
Giờ đây, lòng tự hào, tự tôn dân
tộc và ý thức giác ngộ về chính trị của ông gần như đã bị xóa sổ, còn
thua cả những người công dân bình thường của đất nước Thái Lan. Thật
vậy, bất cứ một du khách nước ngoài nào tới thăm thành phố Bangkok cũng
đều nghe câu nói thốt ra từ cửa miệng của người dân: “Trên đất nước
chúng tôi có 3 điều cấm kỵ - chống Tổ quốc, chống đạo Phật và chống Nhà
vua. Còn ông Lê Hiếu Đằng thì sao? Ông hung hãn kêu gọi “lập Đảng đối
lập”, “phá vỡ nhà nước”, “thay đổi thể chế”. Công khai kêu gọi bỏ ngày
truyền thống báo chí cách mạng Việt Nam vào ngày 21-6, Lê Hiếu Đằng
ngang nhiên viết rằng: “Năm sau chúng tôi sẽ tổ chức ngày báo chí Việt
Nam vào ngày 15-4 là ngày phát hành số báo đầu tiên của Gia Định báo.
Còn Đảng Cộng sản và các tổ chức của mình cứ lấy ngày 21-6 làm ngày báo
chí cách mạng cũng không sao. Việc ai nấy làm. Thế thôi”. Thật là lố
bịch! Thật là trắng trợn!
Một số người nói với tôi rằng Lê
Hiếu Đằng là kẻ điếc không sợ súng, là người mù ngớ ngẩn đang sờ tay lên
vó ngựa. Không đâu! Con người này không điếc mà cũng chẳng mù. Ông ta
là “con ngựa thành Troa”, là “kẻ đốt đền” trong thời cổ đại, là người
bạn đường của các thế lực chống đối đang rắp tâm tổ chức thực hiện âm
mưu “diễn biến hòa bình”, bạo loạn… thâm độc trên đất nước ta.
TRẦN HỮU PHƯỚC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét