
Phiên tòa xét
xử Phương Uyên đã kết thúc, song dường như sự khoan hồng của pháp luật với một
Phương Uyên dại dột, bị lợi dụng vào những mưu đồ chính trị xấu xa lại là một
cơ hội cho đám rận tự sướng về công trạng của chúng trong việc “gây sức ép với
chính quyền trong vụ Phương Uyên nên chính quyền buộc phải giảm án cho cả Phương
Uyên và Nguyên Kha”. Một trong những kẻ đó là Tương Lai.
Tương Lai - con rận núp danh trí thức
Chẳng ai quên
được chuyện chàng Tương tay vẫy đám rận, mồm thì tru lên gâu, gâu trông thật khó
tả. Nổi tiếng nữa là vụ chỉ có bằng phó giáo sư nhưng Tương lại tự sướng khi
phong cho mình cái hàm giáo sư. Tự phong là giáo sư nhưng suy nghĩ thì chỉ bằng
các cháu nhi đồng thối tai khi bất cứ văn bản nào chẳng cần đọc nội dung, Tương
cũng rút bút ký đánh cái rẹt, kể cả những văn bản mà sau đó đọc xong chàng mới
tự đập đầu vào tường chửi rủa bản thân rồi tự vấn sao lại dại dột tự bóp bi mình thế nhỉ.
Các
cụ có câu “khen ho hen
chẳng còn” để chỉ những kẻ thích phỉnh nịnh để rồi trở thành con rối để
người
khác lợi dụng mà thôi. Phương Uyên chỉ vi mấy lời khen của mấy anh hải
ngoại chống
cộng nước ngoài và mấy con rận trong nước mà quên cả nghĩa vụ, trọng
trách làm
công dân, làm người con trong gia đình. Mê mẩn với cái máy tính xách tay
và cái
máy ảnh mà người bạn hải ngoại tặng cùng với những lời tâng bốc lên tận
mây
xanh. Hành vi vi phạm pháp luật, điều mà lũ rận đã xúi bẩy Phương Uyên
thực hiện cộng với những lời ngon ngọt mà với nhận thức non nớt, Uyên
nhầm tưởng là yêu nước đã khiến cô
bé phải đối mặt với án tù.
Song với lũ rận
thì khác, kiểu gì chúng cũng đục nước béo cò. Uyên đi rải truyền đơn chống chính
quyền, kẻ trục lợi là lũ rận. Uyên bị bắt, kẻ được lợi cũng là lũ rận, bởi đây
là cơ hội để chúng vu cáo nhà nước “Đàn áp những người yêu nước”. Chúng mượn
danh “nhân sĩ, trí thức” ký cọt đủ loại văn bản mà nội dung thì toàn kiểu nghe
hơi nồi chõ, chẳng có tí cơ sở thực tế nào, song vấn đề ở chỗ lũ rận đâu cần đó
là một sự kiện có thật, chỉ cần tạo cớ để gây sự với chính quyền mà thôi.

Chị Nhung mẹ Phương Uyên.
Có
điều ai cũng hiểu, chỉ có Phương Uyên và gia đình là nạn nhân thực sự của âm
mưu bẩn thỉu của lũ rận. cứ nhìn cái cách chúng đến nhà Uyên, kích động lòng
thương con mù quáng của mẹ Phương Uyên để bà này bịa đặt nhiều thông tin như việc
“con bà bị đánh”, “bị bắt cóc”, chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao nhưng bà khẳng
định xanh rờn “con tôi vô tội”. Bà chạy theo đám rận, cùng với Bùi Hằng ra Hà Nội
để kiện về việc con bà bị bắt .v.v. Quả là tình thương yêu của một người mẹ với
con bao giờ cũng lớn, song yêu như bà Nhung quá bằng mười hại Uyên. Lũ rận lợi
dụng Uyên và cả mẹ Uyên vào mục đích chống chính quyền. Mọi lời lẽ của lũ rận đều
được bơm vào đầu bà Nhung và để rồi với tình thương mù quáng nó được bà phun ra
với hy vọng cứu được con mình.
Và
đến bây giờ kể cả khi Phương Uyên được giảm án vì chính quyền hiểu rằng Phương
Uyên chỉ là con tốt thí, còn kẻ chủ mưu vẫn còn đang giấu mặt. Song việc giảm
án cho Uyên cũng lại là cái cớ để rận kiếm chuyện. Chúng cho rằng Uyên được giảm
án là nhờ chúng đã có công “gây sức ép với chính quyền” v.v và v.v.
Tương
Lai, kẻ xưng danh trí thức cũng lợi dụng cơ hội này để bộc lộ bản chất đê tiện
của mình. Có điều ai cũng hiểu Phương Uyên chỉ là con tốt thí, còn một trong những kẻ xúi
bẩy, đẩy Uyên đến bi kịch này có cái tên Tương Lai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét