Hiển thị các bài đăng có nhãn LUẬN BÀN. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn LUẬN BÀN. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

Đừng Lợi Dụng Danh Nghĩa “Xã Hội Dân Sự” Để Làm Điều Xằng Bậy

Bài Viết Của John Lee – VHN.NET Đăng tải trên Tạp Chí Nhân Quyền Việt Nam 8-2014


Trong bối cảnh toàn cầu hóa, Việt Nam cũng không ngoại lệ, việc hội nhập mạnh mẽ như hiện nay đã làm thay đổi rất nhiều kể từ khi chuyển đổi sang nền kinh tế thị trường, khi mà đời sống vật chất, tinh thần của mỗi người dân trong nước được nâng cao thì quyền con người ngày càng được luật pháp quốc gia tôn trọng, bảo vệ. Thời gian qua, Việt Nam đã đạt được nhiều thành tựu to lớn, vượt bậc trong lĩnh vực dân chủ, nhân quyền, được thế giới ghi nhận và cổ vũ. Đặc biệt là Sau khi Việt Nam trúng cử vào Hội đồng nhân quyền LHQ nhiệm kỳ 2014-2016, nhiều đại diện quốc gia đã bày tỏ vui mừng và chúc mừng Việt Nam. Ông Masood Khan, Trưởng phái đoàn Pakistan tại LHQ nói: “Đây là một thành công kỳ diệu. Tôi xin được chúc mừng Chính phủ và nhân dân Việt Nam cũng như phái đoàn Việt Nam tại LHQ”. Ông Santos Sergio, Trưởng phái đoàn thường trực Brazil tại LHQ cho rằng: “Việc Việt Nam nhận được số phiếu cao nhất trong các nước ứng cử cho thấy sự ủng hộ rộng rãi của cộng đồng quốc tế với đất nước các bạn”. Trưởng phái đoàn Saudi Arabia tại LHQ, Abdallah Al-Muallimi cho biết: “Tôi cho rằng Việt Nam hoàn toàn xứng đáng trở thành thành viên của Hội đồng nhân quyền LHQ. Chúng tôi đánh giá cao những thành tựu của nhân dân Việt Nam và hy vọng sự tham gia của Việt Nam sẽ góp phần tăng cường và thúc đẩy những giá trị cũng như hoạt động của Hội đồng nhân quyền LHQ… Chúng tôi hy vọng Việt Nam sẽ tiếp tục duy trì vị thế của mình tại Hội đồng nhân quyền LHQ”.
Ấy vậy mà một số cá nhân, tổ chức của cái gọi là “nhà dân chủ”  không “hài lòng” những gì mà dân tộc này đã nỗ lực phấn đấu đạt được, họ đã ra sức lợi dụng quyền tự do, dân chủ để che dấu hoạt động chống phá nhà nước, thóa mạ những thành quả cách mạng mà cả một dân tộc đã giành được khi phải hứng chịu những cuộc chiến tranh tàn khốc và những năm tháng cấm vận nghặt nghèo. Hành động của các nhà “Dân chủ” và các “Hội, đoàn…”  được sự tiếp sức, hà hơi của những cá nhân người Việt chống cộng cực đoan  ở hải ngoại mà đặc biệt là ở Hoa Kỳ. Những Hành động đó không chỉ làm xấu đi hình ảnh về đất nước, con người Việt Nam luôn yêu hòa bình, một đất nước luôn mở rộng vòng tay chào đón bạn bè trên khắp thế giới, một xã hội an toàn cho mọi người trong một thế giới đầy biến động. Hành động đó còn xâm phạm trực tiếp đến những quyền lợi hợp pháp khác  và lợi ích chính đáng của các cá nhân, tổ chức trong xã hội, gây bất ổn cho  an ninh quốc gia. Họ đã dùng những “Lý lẽ” viện dẫn những điều trong hiến pháp sửa đổi năm 2013 về các quyền của con người, lôi kéo những người không tỉnh táo, phụ họa, cổ súy cho những luận điệu như: đòi đa nguyên, đa đảng, xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng, đòi tam quyền phân lập, xây dựng “xã hội dân sự” theo tiêu chí phương Tây, đòi “phi chính trị hóa lực lượng vũ trang”, đòi “chuyển đổi thể chế chính trị …vv.
Trong những năm gần đây chúng ta đã chứng kiến một số thành công của mô hình “thúc đẩy xã hội dân sự” lật đổ chế độ chính trị ở một số quốc gia Đông Âu, Trung Đông bằng các cuộc “Cách mạng màu”. “Cách mạng hoa” bắt nguồn từ các “xã hội dân sự”. Lợi dụng quyền tự do lập hội để lập ra nhiều hội, nhóm không đúng quy định pháp luật, gây khó khăn cho công tác quản lý nhà nước của các cơ quan chức năng, thậm chí trá hình, hoạt động chống Đảng, Nhà nước Việt Nam. Để “Hợp thức hóa” âm mưu thâm độc thì những hội, nhóm này khoác lên trên mình những vỏ bọc nghe chừng vô hại như: các câu lạc bộ xã hội, hội nghề nghiệp, tôn giáo, dân chủ, nhân quyền, hội ủng hộ….vv. Đọc qua điều lệ ta không thấy họ lộ ra mục đích chống lại sự lãnh đạo của Đảng, chính phủ nhưng thực tế qua các vụ án với những lời khai trước tòa thì lộ ra những điều thực tế đó là: Thực hiện các hoạt động gây hại đến an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội bằng cách như: lôi kéo, móc nối người phát triển lực lượng trong nước và ngoài nước, xuyên tạc, vu khống,  tán phát, đăng tải các tài liệu, tin, bài viết kích động gây ngờ vực, chia rẽ khối đại đoàn kết dân tộc, bôi đen tất cả những thành quả mà nhân dân  cùng Đảng và chính phủ đã nỗ lực đạt được trong công cuộc đổi mới, xuyên tạc cuộc kháng chiến thần thánh chống đế quốc Mỹ xâm lược.
Một số tổ chức trong nước dựng lên những Website mời gọi những kẻ gọi là “Nhà dân chủ hải ngoại” viết bài theo kiểu “Bịt mắt nói càn” bất chấp lẽ phải bằng việc xuyên tạc, bóp méo, bôi đen tình hình nhân quyền Việt Nam, kêu gào các tổ chức, cá nhân ở một số nước có những thành kiến với Việt Nam làm ra những “Thỉnh nguyện, nghj quyết, phúc trình….” thông qua đó gây áp lực với quốc tế hòng vu cáo Việt Nam như: “Chính quyền Việt Nam đã làm cho tình trạng nhân quyền ở Việt Nam hiện nay suy thoái rất trầm trọng ,… Tòa án Việt Nam càng ngày xử càng nhiều những bloggers,… người dân phản đối chính quyền chiếm đất đai, nhà cửa của họ chính quyền đàn áp quyền tự do bày tỏ ý kiến và tự do hội họp của rất nhiều người thuộc mọi giới”… Chúng ta nhận thấy rằng thời gian này, một số cá nhân và nhóm người đòi hỏi Nhà nước Việt Nam phải tôn trọng và bảo đảm quyền công dân, quyền con người . Trong những quyền đó, người ta đặc biệt nhấn mạnh đến nhóm quyền dân sự chính trị. Họ ngụy tạo bằng những từ ngữ trong các “Tuyên cáo” như: Đấu tranh “Ôn hòa, bất bạo động…” hòng che dấu những ý đồ đen tối mà những cá nhân tổ chức này cố tình phớt lờ một điều quan trọng trong việc “đòi” của họ đó là: Bản chất gốc của các tổ chức xã hội dân sự ra đời không phải để đấu tranh chính trị mà là để thẩm định chất lượng quản trị đất nước của chính phủ.Tổ chức xã hội dân sự bày tỏ chính kiến của mình với mục đích cùng chính phủ quản lý tốt hơn các chính sách đã đề ra chứ không phải là “lật đổ” chính phủ hiện hành, đấu tranh chống đối nhà nước. Xin thưa với các nhà “Dân chủ” rằng: tất cả những điều các vị cao giọng về những hoạt động “ôn hòa bất bạo động”, thì thực tế nhãn tiền đã xảy ra ở các nước bắc phi, trung đông, đông âu, thực tế đời sống chính trị trên thế giới cho thấy lợi dụng xã hội dân sự làm quân bài chiến lược để thu hút đám đông và làm vỏ bọc cho mình thực hiện mưu đồ bạo loạn để trục lợi.
Vậy thì ở Việt Nam có các tổ chức dân sự không? Xin nói ngay rằng không những có mà rất đa dạng, người dân trong nước không lạ lẫm gì với các hội, đoàn mà họ đã và đang tham gia, toàn quốc đã có khoảng 460 hội, tổ chức xã hội, nghề nghiệp có phạm vi hoạt động trong toàn quốc, liên tỉnh, thành phố; 20 tổ chức công đoàn ngành, trên 36.000 tổ chức hội, hiệp hội, câu lạc bộ ở các địa phương hoạt động, ở nhiều lĩnh vực của đời sống xã hội. Với số lượng các tổ chức dân sự nhiều và đa dạng đáp ứng hoàn toàn nguyện vọng của mọi tầng lớp nhân dân, mọi người dân hoàn toàn tự nguyện và thỏa mãn nhu cầu của mình, như vậy không thể nói xã hội dân sự ở Việt Nam là “Con số không tròn trĩnh” như các nhà “Dân chủ” lu loa được, và một điều tuyệt nhiên các tổ chức xã hội này không “đòi” lật đổ chế độ hiện hành như các vị.
Trong thời đại thông tin kỹ thuật bùng nổ và đa dạng như ngày nay, cho dù có không ít người, tổ chức đã lợi dụng nó để dẫn dắt một bộ phận người dân chưa có điều kiện tiếp nhận thông tin, họ đã tạo ra dư luận, để xuyên tạc, bôi nhọ, cản trở Việt Nam trên con đường hội nhập quốc tế để xây dựng và bảo vệ vững chắc tổ quốc. Song không phải lúc nào và ở đâu họ cũng có thể làm được điều mình mong muốn. Mọi người dân luôn sáng suốt nhận diện những cá nhân, tổ chức với mưu đồ bất chính của họ cho dù được bọc bằng những ngôn từ mĩ miều như thế nào chăng nữa thì hành động của họ sẽ bị chính người dân Việt Nam yêu hòa bình và công lý nhận diện và lên án
Nói về quyền con người thì như vũ trụ bao la! đâu là giới hạn cuối cùng ? đến nay chúng ta chưa hình dung hết được, một khi loài người càng tiến về phía trước thì dường như cái đích càng lùi xa…. nguyên do là tư tưởng con người không có giới hạn, nhu cầu đòi hỏi về vật chất không có điểm dừng…. bởi vậy cho nên mọi sự phấn đấu của mỗi một con người, sự tận tâm, tận lực của Đảng, nhà nước Việt Nam sẽ làm rất nhiều việc để cho cuộc sống của mỗi một người dân bảo đảm những quyền được hưởng về cả tinh thần lẫn vật chất như tuyên ngôn khai sinh ra nước Việt Nam dân chủ cộng hòa mà chủ tịch Hồ Chí Minh đã đọc ngày 2-9-1945 tại quảng trường Ba Đình.
Viết tại Texas Hoa Kỳ 20-7-2014
AMARI TX

Phủ nhận hai cuộc kháng chiến thần thánh của nhân dân: HÀNH ĐỘNG CỦA NHỮNG KẺ HOANG TƯỞNG VÀ ÁC ĐỘC

Bài viết của John Lee VHN.net Đăng trên Tạp Chí Nhân Quyền Việt Nam 7-2014
 
Hình ảnhHình ảnh: Bà Mẹ Việt Nam anh hùng : "Ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ. Các anh không về..... Mình mẹ lặng im "
Chiến tranh! Khi nhắc đến hai từ đó người ta thường nhớ đến một quá khứ hào hùng và bi tráng trong lịch sử dân tộc Việt Nam. Cũng chính vì thế, nhiều người trên thế giới mỗi khi nói đến Việt Nam lại nghĩ ngay đến chiến tranh. Rất nhiều sách báo đã nói về một Việt Nam anh hùng với lòng cảm phục. Mấy nghìn năm lịch sử dựng nước cũng là từng ấy thời gian dân tộc Việt Nam phải chống giặc giữ nước. Một lịch sử quá đậm nét sử thi từ thời Hùng Vương đến một “Điện Biên chấn động địa cầu” và cuối cùng là một “Chiến dịch Hồ Chí Minh” giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước. Vậy thì làm sao không nhắc đến chiến tranh khi chính ở trong đó, dân tộc Việt Nam đã có nhiều bài học đau thương, mất mát vô bờ bến vùng lên từ đống tro tàn đổ nát, trưởng thành và vững vàng cho đến ngày nay! Phải thế chăng mà người Việt Nam sẽ còn nhắc mãi và không bao giờ quên niềm tự hào về những gì mà cả một dân tộc “Dù phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng phải kiên quyết giành cho được độc lập”.
Ấy vậy mà thời gian gần đây, một số người ở trong nước lại tung ra các bài viết, những phát biểu đòi “xét lại lịch sử”. Những người này, vốn trước đây “từ nhân dân mà ra”, từng theo Đảng, theo bộ đội đánh đuổi thực dân Pháp rồi đế quốc Mỹ xâm lược nay lại tỏ ra “sám hối”, tiếc nuối vì đã “lỡ” một thời theo Đảng. Họ lớn tiếng đòi “xét lại vai trò lãnh đạo” của Đảng, vu cáo Đảng Cộng sản Việt Nam “đặt lợi ích Đảng lên trên lợi ích dân tộc, đẩy dân tộc Việt Nam vào con đường binh đao máu lửa hơn 30 năm”. Họ phát biểu ào ào vô trách nhiệm rằng: “Đảng chỉ lấy dân làm vật thí nghiệm, vật hi sinh cho chủ nghĩa xã hội hư vô, đưa dân tộc Việt Nam vào con đường máu lửa”…
Chúng ta là người Việt Nam chân chính. Chúng ta phải nói một cách dứt khoát rằng, đây lại là một luận điệu xuyên tạc lịch sử với ý đồ bôi nhọ, chà đạp trắng trợn lên thành quả cách mạng mà toàn dân tộc phải đánh đổi bằng sinh mạng hàng triệu người con ưu tú, hàng triệu sinh mạng của người dân lành để đổi lại độc lập cho dân tộc, tự do cho nhân dân. Luận điệu này chúng ta phải hết sức cảnh giác bởi nó dễ gây nên sự hiểu lầm, vì đối tượng phát tán tài liệu đã từng là người trải qua chiến tranh, và đã một thời đứng trong hàng ngũ của Đảng. Điều nguy hiểm là một số ít người thiếu hiểu biết lịch sử đất nước và lớp người trẻ sinh ra sau chiến tranh sẽ nhận thức sai lầm dẫn tới phủ nhận thành quả cách mạng, mất lòng tin vào chế độ, vào con đường đi tới của dân tộc dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Một người bất mãn – một nhà “dân chủ” tự phong đã viết trên RFA Việt ngữ: “Phan Châu Trinh mất sớm, con đường cứu nước đúng đắn Phan Châu Trinh vừa khởi xướng, đành bỏ dở! Sự nghiệp giải phóng dân tộc Việt Nam thôi đành phó thác cho những người Cộng sản! Và dân tộc Việt Nam phải trải qua con đường đấu tranh bạo lực dằng dặc máu lửa”. Thưa với nhà “dân chủ”, ông ngủ gật trong giờ học lịch sử hay sao? Lịch sử của dân tộc Việt Nam diễn tiến rất đúng quy luật và truyền thống như thế này: Khi thực dân Pháp nổ súng xâm lược và cả khi thiết lập được quyền cai trị trên đất nước Việt Nam thì dân tộc này đã kháng cự lại. Đã có biết bao cuộc nổi dậy của nhân dân dưới ngọn cờ của các sĩ phu yêu nước. Nhưng tất cả các cuộc kháng cự đó đều bị đè bẹp và bị dìm trong biển máu. Ông cho rằng vì cụ Phan Châu Trinh mất sớm, nếu không dân tộc này sẽ đi theo con đường của Ấn Độ đòi lại độc lập từ người Anh? Điều này cho thấy ông đã cố tình bẻ cong sự thật lịch sử và cố tình suy diễn theo cái lối “nói cho sướng miệng”. Sự thật thì sau nhiều cuộc khởi nghĩa và các phong trào chống Pháp không đem lại kết quả, đứng trước vận mệnh của đất nước, Đảng Cộng sản đã gánh vác sứ mệnh giải phóng dân tộc. Phong trào chống xâm lược do những người Cộng sản phát động có cùng mục đích như các phong trào khởi nghĩa trước đó là giành, giữ độc lập cho Tổ quốc, hạnh phúc cho nhân dân.
Đảng Cộng sản Việt Nam có “hiếu chiến” như ông và các nhà “dân chủ” cùng hội cùng thuyền với ông quy kết không? Chúng ta cùng tìm hiểu vấn đề này. Những ai hiểu biết về hai cuộc chiến tranh chống Pháp và chống Mỹ, những người có lương tri trên thế giới, đều đứng về phía Việt Nam. Đáng lẽ sau Cách mạng Tháng Tám, nhân dân ta phải được sống trong hòa bình, độc lập, tự do để xây dựng chế độ mới. Nhưng thực dân Pháp đã quay trở lại xâm lược Việt Nam. Trong tình thế tương quan lực lượng bất lợi cho một chính phủ còn non trẻ, rất cần một khoảng thời gian để xây dựng lực lượng nên Chủ tịch Hồ Chí Minh và Đảng chủ trương hòa hoãn với thực dân Pháp. Chúng ta đã nhượng bộ, chấp nhận nền độc lập hạn chế và nền thống nhất có điều kiện, cho 15.000 quân Pháp vào miền Bắc để đuổi 20 vạn quân Tưởng ra khỏi bờ cõi, khẳng định việc Nam Bộ có trở về với nước Việt Nam hay không là tùy thuộc vào kết quả của một cuộc trưng cầu ý dân. Nhưng thực dân Pháp quyết dùng vũ lực đánh chiếm toàn bộ nước ta. Chúng tăng quân trái phép ở miền Bắc, gây ra nhiều vụ xung đột đẫm máu và cuối cùng gửi tối hậu thư cho Chính phủ ta, đòi quân, dân ta hạ vũ khí. Vậy thì xin hỏi các nhà “dân chủ”, ở vào tình thế như vậy, theo các vị thì Đảng Cộng sản Việt Nam mà người đứng đầu là Chủ tịch Hồ Chí Minh phải xử lý ra sao? Nếu theo cách nói của các vị thì nên chọn con đường “không đổ máu” ư? Xin thưa, không đổ máu mà vẫn giữ được độc lập như các vị nói thì chỉ là con đường chấp nhận làm kiếp nô lệ mà thôi! Dân tộc này không bao giờ chọn con đường đó! Chủ tịch Hồ Chí Minh ra “Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến”: “Chúng ta muốn hòa bình, chúng ta phải nhân nhượng. Nhưng chúng ta càng nhân nhượng, thực dân Pháp càng lấn tới, vì chúng quyết tâm cướp nước ta lần nữa! Chúng ta nhất định không chịu mất nước, không chịu làm nô lệ”. Nhà sử học Pháp Philip Deville đã nhận định: “Trong khi máy bay, xe tăng và binh lính Pháp ùn ùn kéo đến Việt Nam để chuẩn bị xâm lược thì chỉ có một dân tộc cam chịu để mình bị cắt cổ, chỉ có một dân tộc ươn hèn, thực sự phản bội dân tộc mình mới không chuẩn bị gì, không hành động gì để chống lại”. Sau này Tổng thống Pháp F.Mitterand, trong dịp sang thăm chính thức Việt Nam, tháng 2-1993, đã trả lời các nhà báo rằng: “Ông Hồ Chí Minh đã tìm kiếm những người đối thoại, nhưng không tìm được. Dù rất mong muốn đàm phán để hướng tới độc lập, ông Hồ Chí Minh bị đẩy vào cuộc chiến tranh”. Đến đây hẳn các “nhà dân chủ” đã hiểu là các vị đang chụp mũ cho Đảng Cộng sản. Còn giả sử như không hiểu thì có lẽ chăng đầu óc các vị đã bị thiểu năng.
Các vị còn hồ đồ rằng: “Trong khi đội quân xâm lược Pháp lực đã kiệt, thế đã tàn thì lực lượng kháng chiến giành độc lập đã lớn mạnh, đang bừng bừng xốc tới, chỉ dấn thêm một bước là cả nước sạch bóng giặc ngoại xâm. Nhưng những người Cộng sản đặt giá trị giai cấp lên trên giá trị dân tộc thì giải phóng dân tộc không phải là mục đích duy nhất và cao nhất của họ.
Với ý thức hệ giai cấp, những người Cộng sản Việt Nam coi giải phóng dân tộc không phải là mục đích mà chỉ là phương tiện để họ làm cách mạng vô sản thế giới”. Thật nực cười cho cái lập luận méo mó, quái gở này. Các vị vì ngu dốt hay vì cố tình xuyên tạc cuộc kháng chiến thần thánh của dân tộc ta là cuộc chiến tranh ý thức hệ, chiến tranh ủy nhiệm, miền Bắc xâm lược miền Nam? Hiệp định Geneve quy định Pháp phải cam kết tôn trọng các quyền dân tộc cơ bản của nhân dân Việt Nam, rút quân về nước. Theo Hiệp định Geneve, tháng 7-1956 sẽ tổ chức tổng tuyển cử tự do thống nhất đất nước. Nhưng đế quốc Mỹ với âm mưu biến miền Nam nước ta thành thuộc địa kiểu mới và căn cứ quân sự, lập “đê chắn làn sóng đỏ” xuống phía Nam nên đã hất cẳng Pháp, nhảy vào xâm lược chia cắt lâu dài đất nước ta. Ngô Đình Diệm từng tuyên bố khi sang thăm Mỹ: “Biên giới Hoa Kỳ đến vĩ tuyến 17”. Trên thực tế, Mỹ và chính quyền tay sai Việt Nam Cộng hòa đã gây ra “cuộc chiến tranh một phía”. Họ dọa “lấp sông Bến Hải”, “Bắc tiến”, “giải phóng Cố đô rửa hận”. Sau này, đế quốc Mỹ còn thực hiện cuộc “chiến tranh cục bộ”, đưa trên nửa triệu quân Mỹ vào xâm lược miền Nam, và tiến hành cuộc “chiến tranh phá hoại”, đe dọa đẩy miền Bắc nước ta trở về “thời kỳ đồ đá”. Như thế thử hỏi có con đường độc lập, thống nhất không đổ máu ư? Không có gì quý hơn độc lập, tự do, Chủ tịch Hồ Chí Minh khẳng định: “Hễ còn một tên xâm lược trên đất nước ta, thì ta còn phải tiếp tục chiến đấu, quét sạch nó đi”. Nhân dân Việt Nam, bạn bè trên thế giới, nhân dân tiến bộ Mỹ và cả một số người trong chính giới Hoa Kỳ hẳn vẫn không quên, trong suốt hơn 40 năm thù địch Việt Nam, Hoa Kỳ đã trực tiếp làm cho hơn 3 triệu người Việt Nam phải hy sinh và hàng triệu người khác bị tàn tật, phải chịu di hại của chiến tranh, của chất độc da cam, bao vây cấm vận làm cho nhân dân Việt Nam vốn đã khốn khó do phải khắc phục hậu quả chiến tranh lại càng thêm khốn khó.
Trong một cuộc hội thảo về chiến tranh Việt Nam được tổ chức tháng 3-2007 tại tiểu bang Texas, các học giả Mỹ đã phân tích những nguyên nhân thất bại của Mỹ trong cuộc chiến tranh Việt Nam, trong đó nhấn mạnh đến yếu tố văn hóa. Cuộc hội thảo này đã đi đến kết luận: Sự thiếu hiểu biết của Hoa Kỳ về văn hóa, lịch sử và con người Việt Nam chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến thất bại của Mỹ trên chiến trường. Tổng thống Nixon đã cay đắng thừa nhận: “Sai lầm nghiêm trọng của chúng ta là không biết một trong những quy luật của chiến tranh. Đó là, đừng bao giờ bước vào cuộc chiến tranh, nếu không biết cách nào để ra khỏi cuộc chiến tranh đó”. Cựu Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ McNamara trong cuốn hồi ký “Nhìn lại quá khứ tấn thảm kịch và bài học về Việt Nam” đã viết: “Chúng tôi ở trong chính quyền Kennedy và Johnson, tham gia vào các quyết định về Việt Nam, đã hành động theo những gì mà chúng tôi coi là nguyên tắc và truyền thống của dân tộc này. Chúng tôi đã ra các quyết định dưới ánh sáng của các giá trị đó. Nhưng chúng tôi đã sai lầm, sai lầm khủng khiếp”. Lẽ phải chỉ có một. Những người chủ mưu trong cuộc chiến tranh Việt Nam đã thú nhận thì những lập luận kiểu “giá như” của những kẻ xuyên tạc, bóp méo lịch sử như các “nhà dân chủ” đều trở nên vô nghĩa. Cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước thần thánh của nhân dân Việt Nam đã được lịch sử ghi nhận.
Dân tộc Việt Nam từ thủa khai sơn phá thạch cho đến hôm nay luôn chủ trương sống và hành động theo tư tưởng “Đem đại nghĩa để thắng hung tàn/ Lấy chí nhân để thay cường bạo”, “lấy chính nghĩa để thắng phi nghĩa” không thể là một dân tộc “nồi da nấu thịt”, “tắm máu” đồng bào như luận điệu xuyên tạc của những kẻ vì động cơ cá nhân, mục tiêu tư lợi đã lớn tiếng phê phán, chà đạp lên truyền thống tổ tiên… Thực tế lịch sử đã minh chứng, sau thắng lợi mùa Xuân năm 1975 không có chia cắt, chỉ có thống nhất; không có “tắm máu”, chỉ có hòa hợp dân tộc, thống nhất, hòa bình, xây dựng đất nước.
Thế giới đã bước sang giai đoạn mới, trong đó, hòa bình, hợp tác và phát triển đã trở thành xu thế chủ yếu của thời đại, tư duy sử dụng sức mạnh quân sự để giải quyết các vấn đề quốc tế đã trở nên lỗi thời. Lịch sử dân tộc đã chứng minh, dân tộc Việt Nam yêu chuộng hòa bình, nâng niu từng mối quan hệ bang giao hữu hảo nhưng nếu độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ bị xâm phạm thì dân tộc này quyết không chịu lùi bước. Các “nhà dân chủ” trong khi phủ nhận hai cuộc chiến tranh thần thánh của nhân dân nhưng lại nuôi dã tâm gây ra “biến cố” làm mất ổn định đất nước hòng mong muốn trong sự rối loạn trục lợi cho những toan tính cá nhân. Thật chỉ là hành động của những kẻ hoang tưởng và ác độc!■

Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Những hành vi độc hại của một khuynh hướng tư tưởng sai lầm

Thứ ba, 27/08/2013, 07:02 (GMT+7)
Trong khi đảng viên, cán bộ, chiến sĩ và đồng bào ở thành phố chúng ta đang hân hoan chuẩn bị đón chào 68 năm ngày Tổng khởi nghĩa giành chính quyền trong cả nước, ngày Quốc khánh thành lập nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và ngày mở đầu cuộc kháng chiến chống Pháp thần thánh lần thứ 2 của nhân dân Nam bộ; thế mà đáng phẫn nộ biết bao, ông Lê Hiếu Đằng đã dội lên một thùng nước bẩn về chính trị giữa những ngày mùa thu cách mạng thiêng liêng. Đó là bài viết được tung lên mạng với nhan đề “Sự suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh”. Đây hoàn toàn không phải là “bản tuyên ngôn về con đường nhất thiết phải đi để đưa dân tộc thoát khỏi số phận chàng Sisyphe” như ông Nguyễn Huệ Chi đã tán tụng một cách mơ hồ trong lời đề dẫn.
Xem nội dung bài viết của ông Lê Hiếu Đằng, tôi nhận ra ngay đây là con đường bế tắc của sự nhận thức lệch lạc về chính trị và lý luận. Cách đây hơn 50 năm khi cùng làm việc với ông Hoàng Minh Chính, Viện trưởng Viện Triết học, tôi đã được tận mắt chứng kiến toàn bộ cái bi kịch của một thời nông nổi mà ông phải trả giá quá đắt để chôn vùi tiêu tan sự nghiệp của mình trên nẻo đường lạc lối về tư tưởng.
Có phải chăng ông Lê Hiếu Đằng nhiều năm tham gia công tác giảng dạy bộ môn triết học ở Trường Đảng Nguyễn Văn Cừ, giờ đây đang quay lại đường xưa lối cũ của ông Hoàng Minh Chính, để tái diễn lại những sai lầm đáng tiếc của ông ta trong cái gọi là để “bảo lưu tính độc lập, tự chủ” trong việc nhận thức về chính trị và lý luận?
Qua những lời tự bạch, độc giả được biết ông Lê Hiếu Đằng có thâm niên 45 năm tuổi Đảng. Thế nhưng, sau khi đọc bài viết của ông, mọi người chẳng thấy tính tư tưởng, tính chiến đấu và tính tiên phong trong người đảng viên đâu cả. Cả nhiệt tình cách mạng và tính đảng trong tư duy triết học của ông cũng đều bị đóng băng. Bởi, Lê Hiếu Đằng đã thẳng tay công kích và thóa mạ Đảng, đòi quyết liệt “thanh toán” và “tính sổ” với Đảng, kêu gọi quần chúng dùng áp lực để tẩy chay và giải tán Đảng, phủ nhận ý thức hệ của Đảng Cộng sản, đòi đa nguyên, đa đảng và muốn được thành lập lại cái gọi là đảng xã hội dân chủ mà từ thời Quốc tế thứ II, đã từng bị Ph.Ăngghen và V.Lênin nặng lời phê phán.
Thật ra đối với chúng tôi, ông Lê Hiếu Đằng chẳng phải là người xa lạ. Năm tháng đi qua nhưng không thể làm cho tôi quên được cái tên “sinh viên Lê Hiếu Đằng” cùng với một số sinh viên miền Nam tiêu biểu, đã từng được tôi giới thiệu trên báo chí của đất nước Xô Viết. Đó là những năm 1955 - 1956, tôi đang làm phóng viên thường trú của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam tại Mátxcơva. Còn Lê Hiếu Đằng là một sinh viên giàu nhiệt huyết đã cùng với các bạn đồng môn rời giảng đường trường đại học và từ giã đô thành để vào chiến khu Bắc Tây Ninh tham gia kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Chỉ mới cách đây vài ngày khi xem tin trên mạng, thấy có người giới thiệu: “Ông Lê Hiếu Đằng là một đảng viên cộng sản kỳ cựu”. Trong một thoáng tôi bỗng giật mình, thật không ngờ thời gian trôi nhanh đến vậy.
Bốn năm sau ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng, thống nhất đất nước khi được trực tiếp giúp việc cho đồng chí Bí thư Thành ủy TPHCM Võ Văn Kiệt, tôi biết rõ hơn về ông Đằng. Là lớp người trong đội ngũ “cán bộ cách mạng mùa thu”, tuy cao tuổi Đảng hơn ông nhiều, song chúng tôi thành tâm vui mừng trước những thành tích của ông trong công tác cũng như sự ưu ái của Đảng đã sử dụng và đãi ngộ ông với tình cảm “chiêu hiền đãi sĩ”. Thế nhưng, ở trên đời này, có mấy ai học được chữ ngờ.
Điều hoàn toàn bất ngờ đối với chúng tôi, là việc ông Lê Hiếu Đằng đã quay lưng lại lịch sử, chống báng Đảng và đã bị trượt chân xuống vực trong sự tha hóa về tư tưởng. Nhằm gạt gẫm những người nhẹ dạ non gan, ông nhắm mắt viết bừa: “Hiện nay xu hướng chạy theo chủ nghĩa Mác - Lênin, chủ nghĩa xã hội đã lạc điệu, không còn phù hợp và đã bị sụp đổ tan tành”. Thật ra, chỉ có giọng lưỡi của Lê Hiếu Đằng là lạc điệu và cũng chỉ có cái đầu nguội lạnh nhiệt tình, phai nhạt lý tưởng của ông cùng với những cái đầu của bọn đầu hàng, phản biến Goócbachốp, Iacốplép, Xêvạcnátze... đã bị sụp đổ mà thôi. Còn chủ nghĩa xã hội giàu sinh lực đã được đổi mới và trẻ hóa, vẫn đang đứng vững và tỏa sáng như ngọn hải đăng từ sông Áp Lục xuống tận vùng đất mũi của bán đảo Cà Mau trù phú, từ cánh đồng Chum nổi tiếng của xứ “Triệu voi” nối dài tới hòn đảo tự do của đất nước Cuba, tới châu Mỹ Latinh và vùng biển Caribê mênh mông bát ngát.
Thêm một điều khiến cho tôi hết sức ngỡ ngàng ở ông Lê Hiếu Đằng là sự tự giải giáp toàn bộ vũ khí tư tưởng của một chiến binh. Thật không ai trong chúng ta có thể hiểu nổi được rằng, sau 38 năm miền Nam đã được hoàn toàn giải phóng và đất nước thống nhất, nay ông không biết nhục dám mở miệng nói rằng: “Thật sự là miền Nam đã giải phóng miền Bắc trên tất cả các lĩnh vực”. Ô hay, như vậy là cả quãng đời tươi đẹp của tuổi thanh xuân quyết định bước chân vào “R” tham gia kháng chiến, trong thực tế ông đã đi theo tiếng kèn gọi lính của Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu, Nguyễn Văn Thiệu... để đi “giải phóng miền Bắc” hay sao?
Lê Hiếu Đằng còn đi xa hơn nữa trong việc lừa mị quần chúng khi hạ bút viết rằng: “Trong chế độ này không có chỗ cho người trung thực mà chỉ dành cho những người nói láo”. Đừng nên quên rằng, “người nói láo” đã được xếp vào loại biệt hạng, đó chính là Lê Hiếu Đằng. Ông ta đã nói dối mọi người rằng “Hiện nay nhiều đảng viên đang muốn ra khỏi Đảng, giấy sinh hoạt Đảng đã bị bỏ vào ngăn kéo”. Tôi dám quả quyết với bạn đọc rằng, ngay trong tổ chức cơ sở Đảng nơi ông Lê Hiếu Đằng tham gia sinh hoạt chi bộ, chắc chắn không có chuyện này. Đây chỉ là sự bịa đặt.
Một điều cực kỳ nguy hiểm là ông Đằng đã kích động đảng viên ly khai khỏi Đảng để tiến hành thành lập cái gọi là đảng đối lập và xúi giục quần chúng gây động loạn về chính trị. Ông ta viết: “Tại sao tình hình đã chín muồi mà chúng ta... không tuyên bố tập thể ra khỏi Đảng và thành lập một đảng mới, chẳng hạn như Đảng Dân chủ xã hội... Đây là cách chúng ta phá vỡ một mảng yếu nhất của một nhà nước độc tài toàn trị hiện nay... Không chần chừ, do dự được nữa... Không sợ hãi các thế lực tàn bạo, không sợ bắt bớ, tù đày... Giờ hành động đã đến!”.
Đọc kỹ những dòng này, hẳn độc giả sẽ thấy rõ được sự phát lộ nguyên dạng chân tướng đích thực của cái gọi là ông “đảng viên kỳ cựu Lê Hiếu Đằng”.
Giờ đây, lòng tự hào, tự tôn dân tộc và ý thức giác ngộ về chính trị của ông gần như đã bị xóa sổ, còn thua cả những người công dân bình thường của đất nước Thái Lan. Thật vậy, bất cứ một du khách nước ngoài nào tới thăm thành phố Bangkok cũng đều nghe câu nói thốt ra từ cửa miệng của người dân: “Trên đất nước chúng tôi có 3 điều cấm kỵ - chống Tổ quốc, chống đạo Phật và chống Nhà vua. Còn ông Lê Hiếu Đằng thì sao? Ông hung hãn kêu gọi “lập Đảng đối lập”, “phá vỡ nhà nước”, “thay đổi thể chế”. Công khai kêu gọi bỏ ngày truyền thống báo chí cách mạng Việt Nam vào ngày 21-6, Lê Hiếu Đằng ngang nhiên viết rằng: “Năm sau chúng tôi sẽ tổ chức ngày báo chí Việt Nam vào ngày 15-4 là ngày phát hành số báo đầu tiên của Gia Định báo. Còn Đảng Cộng sản và các tổ chức của mình cứ lấy ngày 21-6 làm ngày báo chí cách mạng cũng không sao. Việc ai nấy làm. Thế thôi”. Thật là lố bịch! Thật là trắng trợn!
Một số người nói với tôi rằng Lê Hiếu Đằng là kẻ điếc không sợ súng, là người mù ngớ ngẩn đang sờ tay lên vó ngựa. Không đâu! Con người này không điếc mà cũng chẳng mù. Ông ta là “con ngựa thành Troa”, là “kẻ đốt đền” trong thời cổ đại, là người bạn đường của các thế lực chống đối đang rắp tâm tổ chức thực hiện âm mưu “diễn biến hòa bình”, bạo loạn… thâm độc trên đất nước ta.
TRẦN HỮU PHƯỚC

Thư gửi anh Lê Hiếu Đằng - “Đằng ấy… đằng mình”!!!

Thứ hai, 26/08/2013, 07:20 (GMT+7)
L.T.S: Những ngày qua, bài viết Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh của ông Lê Hiếu Đằng (Phó Chủ nhiệm Hội đồng Tư vấn về Dân chủ - Pháp luật Ủy ban Trung ương MTTQ Việt Nam, nguyên Phó Chủ tịch Ủy ban MTTQ TPHCM) trên các diễn đàn, báo mạng được dư luận quan tâm. Nội dung bài viết không mới, với quan điểm cho rằng, Việt Nam cần phải “đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập, xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản”. Những quan điểm trên vốn đã xuất hiện đầy rẫy trên các diễn đàn, được một số cá nhân và tổ chức khoác lên chiêu bài “dân chủ”. Điều đáng nói ở đây, ông Lê Hiếu Đằng là đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam; đã từng tham gia phong trào học sinh - sinh viên chống chiến tranh tại Sài Gòn từ trước năm 1975; đã từng tham gia xây dựng TPHCM, xây dựng đất nước một cách tự nguyện, lại có thể phủ nhận mọi thành quả của cách mạng Việt Nam, nhìn nhận qua lăng kính cá nhân một cách phiến diện, ấu trĩ và lệch lạc. Đáng lẽ ra, nếu thật sự tâm huyết với đất nước, ông Lê Hiếu Đằng phải cùng chung tay với Đảng để xây dựng đất nước ổn định, hòa bình, phát triển…

Dịp này, chúng tôi đã nhận được nhiều ý kiến từ những nhân sĩ, trí thức… xung quanh bài viết của ông Lê Hiếu Đằng. Bắt đầu từ số báo hôm nay 26-8, Báo SGGP xin trân trọng giới thiệu những ý kiến tâm huyết trên.

Kính thưa anh Lê Hiếu Đằng,

Ở Sài Gòn, anh hướng về cách mạng (đằng mình) góp phần vào công cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc. Quá khứ dấn thân đó của anh, chúng tôi rất trân trọng nhưng tiếc thay, khi ở độ tuổi “xưa nay hiếm” anh lại không tiếp tục theo con đường đã chọn, đi đến cùng mà “thanh toán”, “tính sổ” lại tất cả sự nghiệp gắn bó với nhân dân của đời mình.

Anh - như tôi được biết qua nghiên cứu và những lần hợp tác trong biên soạn Lịch sử Mặt trận (UBMTTQ TPHCM), nơi anh gắn bó công tác từ chiến khu đến ngày hưu trí - luôn là người nhiều lý lẽ có tính phản biện, song vẫn thể hiện sự mực thước trong tổ chức với nhiệm vụ được phân công.

Ấy thế mà, anh bị lung lay, dao động đi đến phản bội mục tiêu, lý tưởng, con đường cách mạng của Đảng Cộng sản Việt Nam. Anh Lê Hiếu Đằng (Đằng ấy), đảng viên 45 năm tuổi Đảng trở thành “nhà bất đồng chính kiến”, bắt đầu hoạt động chống Đảng với cái anh cho là suy nghĩ để xã hội “tốt hơn, dân chủ hơn”?! Anh học lý luận và từng dạy môn Chủ nghĩa xã hội khoa học ở Trường Đảng Nguyễn Văn Cừ. Thời anh giảng dạy ấy, nếu nghiên cứu tới nơi, có thể anh đã không chuyển hướng thế này. Gần đây, trên giường bệnh anh kêu gọi lập đảng mới gọi là Đảng Dân chủ xã hội đối lập Đảng Cộng sản Việt Nam. Anh bệnh mà không thể an dưỡng, “bận” lo “việc nước”, nhưng rõ ràng là đang tự huyền hoặc mình với những nhận định hàm hồ, phiến diện… Bây giờ “Đằng ấy” nói năng rất liều mạng, tư duy có sâu sắc chi đâu?

Bài viết của “Đằng ấy” phủ định Chủ nghĩa Mác, và nặng lời với Đảng Cộng sản Việt Nam và chế độ xã hội hiện nay ở nước ta, đòi thay đổi thể chế chính trị ở Việt Nam thành lập một đảng phái khác - Đảng Dân chủ xã hội. Kịch bản mà “Đằng ấy” đưa ra là cái trò bóp méo sự thật về tình hình ở Việt Nam, tự biến mình thành con rối chính trị cho bọn phản động giật dây trong vở kịch đó.

“Đằng ấy” trả lời phỏng vấn của Đài BBC: “Về phương pháp luận của Chủ nghĩa Mác - Lênin mà tôi hiểu được có một điều cơ bản là cơ sở hạ tầng (bao gồm cơ sở xã hội, cơ sở kinh tế...) như thế nào thì phản ảnh lên thượng tầng kiến trúc như thế đó”. Làm căn cứ cho luận điểm sau khi cải cách cho phép nhiều thành phần kinh tế, anh cho rằng: “Một khi cơ sở hạ tầng có nhiều thành phần kinh tế khác nhau trong xã hội sẽ có nhiều tầng lớp với lợi ích khác nhau, thì tất yếu họ phải có tổ chức để đấu tranh bảo vệ quyền lợi của họ” và “đó là quy luật tất yếu, vì vậy không thể không đa nguyên đa đảng được…”.

Nếu nghiên cứu kỹ hơn, chắc “Đằng ấy” biết rằng: Một chế độ đa đảng chưa hẳn đã là chế độ đa nguyên về chính trị. Trung Quốc hiện nay có 9 đảng chính trị thì 8 đảng thừa nhận Đảng Cộng sản Trung Quốc là người duy nhất lãnh đạo nước Trung Hoa, lấy chung mục tiêu xây dựng chủ nghĩa xã hội. Đó là chế độ đa đảng mà nhất nguyên về chính trị. Ở Mỹ, tuy có 2 đảng nhưng có đúng là chế độ đa nguyên về chính trị không? Bởi 2 đảng này chỉ đối lập nhau trên một số phương diện không cơ bản còn xét về bản chất giai cấp - xã hội, 2 đảng này là đồng nhất, có mục tiêu căn bản giống nhau: củng cố và phát triển thể chế chính trị đầy bất công ở Mỹ. Ở Anh và Nhật Bản, hiến pháp lại thừa nhận vai trò của nhà vua, họ là những nhà nước quân chủ lập hiến. Không ai có thể đòi hỏi các quốc gia ấy xóa bỏ thể chế riêng có của họ. Ở nước Nga thời hậu Xô-viết, người ta cũng thành lập chế độ cộng hòa tổng thống theo cách thức của người Nga chứ không theo cách thức của người Anh để tái thiết lập chế độ Sa hoàng…

Thưa anh Lê Hiếu Đằng, hẳn anh cũng biết rằng, một chế độ nhất nguyên hay đa nguyên về chính trị là do một loạt nhân tố quy định, trong đó tương quan lực lượng xác lập vị trí vai trò lãnh đạo, cầm quyền của đảng, những thành tựu mà nhân dân đạt được trong thực tiễn phát triển xã hội dưới sự lãnh đạo của đảng đó. Việt Nam trong thời kỳ lịch sử cận – hiện đại, xác lập vai trò duy nhất cầm quyền của Đảng Cộng sản Việt Nam. Năm 1946, Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa chấp nhận sự tồn tại hợp pháp của 2 đảng đối lập (Việt Nam Quốc dân đảng, Việt Nam Cách mạng đảng) và trao cho 2 đảng này 72 ghế trong Quốc hội, anh phải hiểu thực chất là sách lược. Khi tương quan lực lượng cho phép nhất nguyên về chính trị mà lại chủ động tạo ra thể chế chính trị đa nguyên là sai lầm, góp phần làm suy yếu và tan rã đảng cầm quyền, có thể dẫn tới rối loạn xã hội, hạn chế phát triển toàn diện.

Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo hệ thống chính trị toàn cõi Việt Nam là tất yếu lịch sử vì ngoài lợi ích của nhân dân, Đảng không có lợi ích nào khác. Thế nhưng muốn giữ vững được vai trò của đảng cầm quyền, Đảng phải là đảng trí tuệ đề ra đường lối chủ trương đúng; tổ chức ra bộ máy khả dĩ thực hiện các chính sách thể chế hóa chủ trương với đội ngũ cán bộ, đảng viên gương mẫu, tiên phong… Một Đảng như vậy sẽ thực sự là một đảng lãnh đạo một nhà nước dân chủ mới: Nhà nước của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân!

Tóm lại, những điều căn bản như vậy lẽ ra “Đằng ấy” nghiên cứu sâu sắc thì sẽ không tự huyễn hoặc mình và không mắc mưu những kẻ thọc gậy bánh xe đầy ác ý. Giờ đây “Đằng ấy” không còn là người của “đằng mình”, song chúng ta mong rằng qua cơn mê, “Đằng ấy” sẽ suy nghĩ nghiêm chuẩn hơn. Cánh cửa của Đảng không phải dễ vào, nhưng với những người như “Đằng ấy”, có lẽ sự tiếp nhận không khó lắm.

Mong anh khỏe và mong “Đằng ấy” sẽ vẫn là “đằng mình” mãi vững bước trên con đường Đảng và dân tộc ta đã chọn!

TPHCM ngày 23-8-2013.
TS HOÀNG VĂN LỄ


Đôi điều trao đổi cùng ông Lê Hiếu Đằng

Thứ tư, 28/08/2013, 05:44 (GMT+7)
LTS: Trong những ngày qua, nhiều bạn đọc là các chuyên gia, nhà khoa học, lão thành cách mạng… đã gửi đến Báo SGGP các bài viết, ý kiến thể hiện sự đồng tình với loạt bài của báo trao đổi cùng ông Lê Hiếu Đằng và nói rõ quan điểm của mình về những luận điểm lệch lạc của ông trong bài viết “Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh”. Báo SGGP xin trích đăng 2 ý kiến của các bạn đọc trên để khép lại loạt bài này.
  • LÊ VĂN HOÀNG, nguyên Phó Chủ tịch UBMTTQ TPHCM: Phấn đấu xây dựng khối đại đoàn kết toàn dân tộc Việt Nam
Những ngày gần đây có nhiều anh em hỏi tôi, ông Lê Hiếu Đằng đề xướng, kêu gọi, vận động thành lập đảng mới để đối lập với Đảng Cộng sản Việt Nam, tôi thật sự bất ngờ. Tôi nghe anh ấy bệnh, có báo tin cơ quan UBMTTQ TPHCM để thăm anh và được biết lãnh đạo MTTQ TP đã thăm anh rồi.

Tôi chuyển công tác về cơ quan UBMTTQ TPHCM năm 1998 và cộng tác làm việc với anh Lê Hiếu Đằng hơn 10 năm. Qua thời gian làm việc, tôi thấy anh là người có tâm huyết với việc anh thấy cần nói, cần làm theo ý kiến độc lập để được việc chung, nhưng có việc, có lúc thiếu tính thuyết phục tập thể và thường đánh giá người khác không mạnh dạn phản biện chủ trương của Đảng và Nhà nước… Trong làm việc, tôi cho đó cũng là điều bình thường.

Nhưng tôi bất ngờ! Anh Lê Hiếu Đằng tự xưng là một đảng viên cộng sản lâu năm, lại khởi xướng kêu gọi thành lập một đảng mới, đối lập Đảng Cộng sản Việt Nam được đưa lên trang mạng BBC và trả lời phỏng vấn. Đây là sự biểu hiện tính cá nhân chủ nghĩa, đi quá xa nguyên tắc của tổ chức Đảng.

Tôi không phân tích vị trí, vai trò lịch sử Đảng Cộng sản Việt Nam đối với dân tộc Việt Nam, điều ấy anh đã hiểu và nhiều người đã phân tích trong những ngày qua. Tôi tin rằng anh đã đọc. Nhân đây, tôi nhắc lại anh, năm 1999 hoặc 2000 (không nhớ rõ) có những vấn đề anh phát biểu chưa đồng tình cách giải quyết của lãnh đạo TPHCM, anh Trương Tấn Sang, lúc ấy là Bí thư Thành ủy, mời anh đến để nghe anh trình bày, trao đổi những vấn đề anh chưa đồng tình và mời anh lúc nào cần gặp, anh báo Văn phòng Thành ủy sẽ xếp lịch tiếp. Để chứng minh lời những người cho rằng các đảng viên cộng sản kỳ cựu như ông Lê Hiếu Đằng đã hết sức “kiên nhẫn” nhưng Đảng Cộng sản Việt Nam ngày càng tỏ ra “độc đoán, độc tài, chuyên chế”. Đảng đối với anh như thế sao nay anh lại phủ nhận một cách chủ quan, gây hiểu lầm cho những người trí thức khác.
Tôi xin trích một đoạn bài viết của chị Cao Thị Quế Hương, ở Lâm Đồng, nói về anh: “Từng là đồng chí, đồng đội, lại là chỗ bạn bè thân thiết, nhưng tôi không đồng ý với anh, bởi bài viết thiếu khách quan và thiếu tính xây dựng”. Chị khẳng định: “Nhờ sự lãnh đạo của Đảng, đất nước ta mới giành được độc lập, người dân mới được tự do. Sau ngày giải phóng, đặc biệt là những năm gần đây, chúng ta được chứng kiến những thành tựu to lớn về kinh tế - văn hóa - xã hội của đất nước; bộ mặt nông thôn, đời sống của nông dân và đồng bào dân tộc thiểu số có những bước tiến vượt bậc so với trước đây” và “Vì vậy, đến bây giờ tôi và các đồng chí, đồng đội vẫn tin sự lựa chọn của mình là đúng và không bao giờ hối hận về điều đó”. Tôi biết, những vấn đề anh đặt ra như tự do, dân chủ… đã có nhiều ý kiến phân tích, xây dựng sâu sắc, anh cần đọc, nghiên cứu, soi rọi lại và anh cứ yên tâm để sớm hồi phục sức khỏe.

Còn anh cho rằng, bây giờ Nhà nước Việt Nam đã bị tha hóa; vai trò của nhân sĩ trí thức Việt Nam do “thụ động và thủ tiêu đấu tranh nên tình hình mới tồi tệ như hiện nay và Đảng Cộng sản muốn làm gì thì làm” là nhận định phiến diện và thiếu khách quan. Nếu như nhận định của anh thì làm sao có quan hệ quốc tế rộng mở như ngày nay, làm sao có Tuyên bố chung, được đăng trên trang web Nhà Trắng, giữa Tổng thống Mỹ Obama và Chủ tịch nước ta Trương Tấn Sang “Quyết định xác lập quan hệ đối tác toàn diện Việt Nam - Hoa Kỳ để đem lại khuôn khổ tổng thể cho việc thúc đẩy quan hệ dựa trên các nguyên tắc tôn trọng Hiến chương Liên hiệp quốc, luật pháp quốc tế, hệ thống chính trị, độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nhau”…

Là anh em, cùng làm công tác MTTQ, luôn kêu gọi và phấn đấu xây dựng khối đại đoàn kết toàn dân tộc Việt Nam để thực hiện mục tiêu “dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh” mong anh nghĩ lại và làm đúng vậy.
  • PGS-TS NGUYỄN TRỌNG PHÚC, nguyên Viện trưởng Viện Lịch sử Đảng: Cần nhận thức đúng vai trò của Đảng Dân chủ và Đảng Xã hội trong lịch sử cách mạng Việt Nam
Với sự phát triển mạnh mẽ của cao trào giải phóng dân tộc, để mở rộng thành phần của Mặt trận Việt Minh, tăng cường sức mạnh đại đoàn kết dân tộc, với sự giúp đỡ trực tiếp của Đảng Cộng sản Đông Dương, ngày 30-6-1944, Đảng Dân chủ Việt Nam được thành lập nhằm tập hợp những người trí thức yêu nước. Đảng Dân chủ Việt Nam là thành viên của Mặt trận Việt Minh do Đảng Cộng sản lãnh đạo. Đảng Dân chủ đã đóng góp vào thắng lợi của cuộc Cách mạng Tháng Tám 1945. Trong Chính phủ lâm thời nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa có sự tham gia của Đảng Dân chủ Việt Nam.

Để tiếp tục mở rộng khối đại đoàn kết dân tộc trong sự nghiệp kháng chiến, cứu quốc, theo sáng kiến của Đảng Cộng sản cầm quyền và Chủ tịch Hồ Chí Minh, tháng 5-1946 thành lập Hội Liên hiệp quốc dân Việt Nam (Hội Liên Việt) - một tổ chức mặt trận mới cùng hoạt động với Mặt trận Việt Minh và ngày 22-7-1946 thành lập Đảng Xã hội Việt Nam tập hợp những thương gia, kỹ nghệ gia, cả những viên chức của chế độ cũ và những trí thức.

Cần nhấn mạnh rằng, trước lúc thành lập và suốt quá trình hoạt động, Đảng Dân chủ Việt Nam và Đảng Xã hội Việt Nam là những tổ chức yêu nước chân chính, thành viên của Mặt trận Dân tộc thống nhất Việt Nam được Đảng Cộng sản giúp đỡ thành lập và tạo mọi điều kiện để hoạt động vì mục tiêu cách mạng của dân tộc. Các đảng đó đều thừa nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam. Những năm 1945 - 1946 có sự hoạt động chống phá của một số đảng đối lập (Việt Quốc, Việt Cách), Đảng Dân chủ và Đảng Xã hội chưa bao giờ là lực lượng đối lập, trái lại luôn là đồng chí chân thành của Đảng Cộng sản cầm quyền, thực hiện đường lối, chính sách của Đảng Cộng sản và Mặt trận Dân tộc thống nhất (Việt Minh, Liên Việt và Mặt trận Tổ quốc Việt Nam) đề ra. Cả Đảng Dân chủ Việt Nam và Đảng Xã hội Việt Nam đều phấn đấu theo đuổi mục tiêu độc lập dân tộc và Chủ nghĩa xã hội và trưởng thành dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam.

Trong suốt hơn 40 năm hoạt động của Đảng Dân chủ Việt Nam và Đảng Xã hội Việt Nam, chưa bao giờ Đảng Cộng sản cầm quyền và các đảng đó xuất hiện ở Việt Nam có chế độ đa đảng. Chưa bao giờ, Đảng Dân chủ Việt Nam và Đảng Xã hội Việt Nam hoạt động với tư cách một đảng đối lập với Đảng Cộng sản Việt Nam. Tên các nhà lãnh đạo Đảng Dân chủ và Đảng Xã hội Việt Nam như Nghiêm Xuân Yêm, Nguyễn Xiển đã được đặt tên phố ở thủ đô Hà Nội.

Nhắc lại điều đó cốt để góp phần giúp mọi người nhận thức rõ ràng và đúng đắn vai trò của Đảng Dân chủ Việt Nam và Đảng Xã hội Việt Nam trong lịch sử cách mạng Việt Nam do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo. Đó là sự thật lịch sử rất rõ ràng, không thể phủ nhận. Mọi sự hiểu chưa đúng thì cần nhận thức lại cho đúng. Nếu cố tình hiểu sai hoặc xuyên tạc lịch sử là thể hiện ý đồ xấu về chính trị, hòng phủ nhận vai trò lãnh đạo, cầm quyền của Đảng Cộng sản Việt Nam, cổ vũ cho chế độ đa nguyên chính trị và đa đảng đối lập, gây mất ổn định chính trị và đưa đất nước đi chệch hướng xã hội chủ nghĩa.

Từ sau thắng lợi của Cách mạng Tháng Tám năm 1945 tới nay, hệ thống chính trị ở Việt Nam bao gồm: Đảng Cộng sản cầm quyền, Nhà nước, Quốc hội và Mặt trận. Mặt trận Tổ quốc Việt Nam là một bộ phận cấu thành hệ thống chính trị của nước ta hiện nay và vừa là cơ sở chính trị của chính quyền nhân dân. Đảng Cộng sản Việt Nam vừa là thành viên và là người lãnh đạo Mặt trận. Từ trước tới nay, Đảng đã sáng lập và liên tục lãnh đạo Mặt trận. Mặt trận chưa bao giờ và càng không thể là tổ chức đối trọng với Đảng. Đảng tôn trọng tính dân chủ, ủng hộ mọi hoạt động tự nguyện, tích cực, sáng tạo và chân thành lắng nghe ý kiến đóng góp của Mặt trận và các đoàn thể. Đảng, Nhà nước có những chính sách, tạo điều kiện để Mặt trận và các đoàn thể nhân dân hoạt động có hiệu quả, thực hiện vai trò giám sát và phản biện xã hội. Làm tốt những nhiệm vụ đó là góp phần tích cực đổi mới và hoàn thiện hệ thống chính trị theo tinh thần Nghị quyết Trung ương VII khóa XI (tháng 5-2013).

Đất nước đang đổi mới, ổn định, phát triển và hội nhập quốc tế thành công. Mọi mưu đồ phá hoại con đường phát triển đó là có tội với lịch sử, chống lại lợi ích của nhân dân, đất nước và dân tộc.

 http://tim.vietbao.vn/B%C3%A1o_S%C3%A0i_G%C3%B2n_Gi%E1%BA%A3i_Ph%C3%B3ng/