Hiển thị các bài đăng có nhãn CHÍNH TRỊ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn CHÍNH TRỊ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

Mạo danh khoa học để tuyên truyền "chống cộng"

Ngày nay, khi in-tơ-nét (internet) đã trở thành "sân chơi" của nhiều người thì sự ra đời, tồn tại một website nào đó cũng là điều bình thường. Do vậy, sự có mặt của một website tiếng Việt có tên gọi gắn với "triết học" cũng không có gì đáng ngạc nhiên và cũng không phải phê phán nếu trên thực tế, xu hướng "chống cộng" của website này đang lôi cuốn một số người tham gia.
Ra đời vào năm 2011, đến năm 2013, địa chỉ giao lưu tương tác với người hâm mộ (fanpage) gắn với hai chữ "triết học" nhưng lại ở đường phố (!) và trang web cùng mang tên này của Nguyễn Hoàng Huy - hiện đang sống tại Mỹ, vẫn chưa được nhiều người quan tâm, ngay cả khi anh ta xuất hiện trên một, hai tờ báo trong nước để tự quảng bá cho thứ "triết lý đường phố" của mình. Nhưng hơn một năm nay, số người theo dõi, bình luận trên website này tăng rất nhanh, trong đó có nhiều bạn trẻ ở trong nước. Phải chăng Nguyễn Hoàng Huy đã thành công với quan niệm: "Nhiều người vẫn nghĩ triết học, triết lý phải cao siêu, phức tạp, khó hiểu nên mình muốn phá vỡ thành kiến đó"? Hay vì anh ta đã và đang cố biến website của mình trở thành "một thương hiệu chống cộng" dưới vỏ bọc truyền bá tri thức?
Thời gian đầu, website của Nguyễn Hoàng Huy không có gì nổi bật. Anh ta tự nhận chỉ là người thích đọc, sưu tầm những câu danh ngôn, châm ngôn, triết lý cho nên lập fanpage để chia sẻ điều mình tâm đắc. Thực tế trên facebook cũng có một số trang của người Việt Nam có nội dung y hệt, hay na ná như thứ "triết học" Nguyễn Hoàng Huy đã diễn tả (một trang web đã bị Bộ Thông tin và Truyền thông rút giấy phép vĩnh viễn đôi khi cũng có một số triết lý kiểu này). Rồi anh ta và mấy "triết gia tự phong" bắt đầu thay đổi chiến thuật. Tháng 12-2013, website này cho ra đời mục "hàn lâm" trong chuyên mục "triết học". Ðặc điểm chung của nhóm bài đăng ở đây là đều trực tiếp, gián tiếp xuyên tạc, hạ thấp Chủ nghĩa Mác - Lê-nin, Chủ nghĩa Cộng sản trên thế giới cũng như ở Việt Nam. Tiếng là "hàn lâm" nhưng nhiều tác giả dường như cũng "ngoại đạo" về triết học cho nên chữ nghĩa của họ rất ngô nghê, dẫn chứng bịa đặt, lập luận chắp vá. Mở đầu loạt bài tùy tiện, bậy bạ trong mục này là bài bàn về học thuyết Các Mác - V.I.Lê-nin. Có lẽ vì tay nghề của Chu Chi Nam - một kẻ chống cộng, quá yếu kém trong khi mục đích thâm hiểm lại lộ rõ cho nên lập tức bị tác giả Nguyễn Vương Tuấn vạch trần. Tuy nhiên, không hiểu sao bài viết của Nguyễn Vương Tuấn, dù rất có tính học thuật, lại chỉ được xếp vào mục bài liên quan thay vì phải ở mục "hàn lâm" như vị trí xứng đáng của nó? Không lẽ Nguyễn Hoàng Huy và người cùng chí hướng với anh ta lại nhầm lẫn? Chắc không phải vậy, bởi cũng trong mục "hàn lâm" này, anh ta đăng tải rất nhiều bài viết của các tác giả chống cộng là người Việt. Trong đó, có thể kể đến mấy cái tên như Mặc Lâm ở RFA, hay Nguyễn Hưng Quốc - blogger trên VOA...
Kể từ khi đăng tải các bài kiểu này, website của Nguyễn Hoàng Huy "nổi tiếng" lên hẳn. Ðể thoát khỏi ảnh hưởng của mấy cây bút chống cộng kỳ cựu và tạo "bản sắc riêng" cho website của mình, Nguyễn Hoàng Huy và đồng nghiệp bắt đầu thử sức. Dù hầu như rất thiếu hiểu biết cơ bản về triết học, nhưng mấy người này vẫn tự xếp bài vở của họ vào chủ đề triết học như để nói mớ cho oai! Chẳng vậy mà trong bài nhan đề "Gửi Việt Nam và Hong Kong, dân chủ không phải là cái chúng ta cần đấu tranh", Nguyễn Hoàng Huy hùng hồn đưa ra những định nghĩa chỉ anh ta mới có, đại loại như: dân chủ là đa số thắng thiểu số, dân chủ là 51% được quyền đưa ra quyết định cho 49% những người còn lại... Phải nói rằng đó là những ý kiến hết sức phiến diện, ngớ ngẩn về dân chủ. Có lẽ cũng biết trí lực có hạn, vừa viết Nguyễn Hoàng Huy vừa rào trước đón sau: "Tác giả có nói trước là sẽ không trả lời bình luận hay phản biện cho bài viết này. Ðây chỉ là một bài viết đọc tham khảo cho biết" và để chắc ăn, anh ta vô hiệu hóa luôn quyền bình luận bài viết này! Thế nên, dù website của Nguyễn Hoàng Huy luôn giơ cao khẩu hiệu "tiếng nói của những người trẻ tự do", thì đọc bài vở của nó sẽ phải đặt câu hỏi: Phải chăng ở đó "tự do" bị bó hẹp theo ý muốn của người chủ trì và người tham gia chỉ biết chăm chăm tin vào những thứ được đăng tải?
Trên website này, xăng xái hơn Nguyễn Hoàng Huy là người có nick Ku Búa. Ku Búa tỏ ra là một kẻ giỏi "câu like" và "chịu ăn gạch" (như ngôn từ của giới trẻ). Càng viết Ku Búa càng tự chứng tỏ bản thân rất kém về nhiều mặt, từ khả năng tư duy, cách viết bài, lấy tư liệu dẫn chứng đến dịch thuật. Ngược lại, Ku Búa lại khá năng nổ khi đều đặn công bố bài viết trên các mục của website bất chấp bị cộng đồng mạng chê bai. Quá chán với đề xuất của Ku Búa, độc giả có nick là thanha phải phàn nàn: "Chưa biết triết học tới đâu, chứ thấy kinh tế mà phán một cách ngắn tủn và yếu kém như thế, thôi đừng làm chủ đất nước cho em yên ổn!". Thẳng thắn hơn, độc giả Cao Vũ viết: "Xin lỗi chứ bạn là một người không biết một tí gì về thuế, quản lý thuế và ngân sách nhà nước. Thậm chí kiến thức cơ bản của kinh tế cũng không biết". Ðó là sở đoản của Ku Búa, còn sở trường về triết học, chính trị của anh ta còn thảm hại hơn. Thay vì đọc tận cùng, thấu đáo một tác giả triết học hay trào lưu, xu hướng triết học nào đó để rút ra kết luận, thì bắt chước Nguyễn Hoàng Huy, Ku Búa chỉ là người lên các trang danh ngôn lấy mấy câu mình thích rồi đem về dịch. Cái nhìn về cuộc sống của Ku Búa thì đúng là thảm họa. Có lẽ bị ảnh hưởng nhiều bởi những bài báo phiến diện như "choáng" với cái này, "sốc" với cái kia,... Ku Búa hùng hồn viết "23 điều vô lý chỉ có ở Việt Nam". Nhưng hóa ra 23 điều ấy chỉ có mỗi Ku Búa cùng một số người thấy vô lý còn hầu hết đều diễn ra ở rất nhiều quốc gia văn minh trên thế giới!
Trong nội quy trang web và những lời bộc bạch của mình, Nguyễn Hoàng Huy luôn khẳng định: "Ðể được đăng bài trên trang web, tất cả các bài viết phải đạt được những tiêu chuẩn, chi tiết nhất định, những ai làm việc chung với tôi lâu ngày đều biết tôi là một người rất chú ý tới chi tiết, một dấu chấm, dấu phẩy sai quy tắc cũng khiến tôi khó chịu. Nên những ai không thật sự nghiêm túc sẽ khó có thể đạt được những tiêu chuẩn đó". Nhưng căn cứ vào những gì anh ta đã thể hiện trên website thì đó chỉ là làm dáng, một cách nói lấp liếm nhằm che giấu khiếm khuyết tri thức và sở học của cá nhân. Hơn nữa, Nguyễn Hoàng Huy lại sẵn sàng xóa nhiều comment của độc giả chỉ vì "vì tính tôi không thể chịu được những người thiếu hiểu mà khoái phát biểu lung tung" như khi một độc giả nghi ngờ về tác dụng của chất gây ảo giác Ayahuasca trong bài viết "Tôi đã gặp thần chết (nghĩa đen) và sống sót trở về sau 5 hits DMT (Ayahuasca)". Ngược lại, theo mục đích hoặc trình độ của mình, Nguyễn Hoàng Huy và đồng nghiệp sẵn sàng bỏ qua rất nhiều lỗi sai của các bài viết khác? Ðiển hình là bỏ qua nhầm lẫn cơ bản trong bài viết của Hồ Nhất Duy. Bài viết chống cộng này đề cập một câu nói của Ngô Ðình Diệm, mà thật ra đó lại là câu nói của Nguyễn Văn Thiệu! Và cũng phải sau mấy ngày, chủ trang mới nhận ra sai sót sau phản ánh của độc giả Cao Vu: "Câu nói này hình như của Nguyễn Văn Thiệu chứ đâu phải Ngô Ðình Diệm do đó tôi nghi ngờ trình độ "sinh viên" của bạn. Thứ hai, việc bạn kết nạp Ðoàn không còn bắt buộc nữa, bạn có quyền từ bỏ và chẳng ai bắt bạn kết nạp Ðảng cả, kể cả có làm công chức. Bạn làm ở khu vực tư nhân hay nước ngoài thì ai bắt bạn kết nạp Ðảng mà thăng với chả tiến. Tôi cũng không biết bạn có đi Mùa hè xanh hay chưa mà phát biểu như thế, nếu bạn đi rồi mà vẫn nói như thế thì bạn cũng chẳng hơn cái đám đi mà tự sướng như bạn nói đâu".
Việc admin của website xóa ý kiến bất đồng với quan điểm họ diễn ra thường xuyên, bất chấp hầu hết trong số đó là góp ý chân thành, có văn hóa; ngược lại thì nhiều bình luận văng tục, chửi bậy, nói càn vẫn nhởn nhơ. Ðiều này gây bức xúc đến nỗi tác giả KR phải viết bài "5 nhận định về cách lập luận chính trị ở Việt Nam", trong đó khuyên các thành viên của website: "Không nên tranh luận theo kiểu cãi bướng, cứ đinh đinh cái định kiến rằng bên mình luôn đúng và bên kia luôn sai (...) tranh luận là giải quyết vấn đề bằng ngôn ngữ, lập luận, chứ không phải cãi nhau ngoài đường, bên nào chửi cho bên kia im miệng là thắng (...) thứ chúng ta tranh luận là những vấn đề hiện nay, với những cá nhân sống trong thời đại này chứ không phải vào thời nào đó. Cho nên việc lôi lịch sử ra để xuyên tạc phán xét là hành động không hợp lý và mang tính thù địch hơn là tranh luận".
Ngày 19-9-2013, trong bài viết đã đăng trên một trang mạng ở trong nước, Nguyễn Hoàng Huy không giấu ý định sẽ biến website của anh ta trở thành một thương hiệu sinh lời. Tuy nhiên, xét đến cùng thì website đó không phải là "sân chơi triết học", mà đó đích thực là diễn đàn của tham vọng chính trị thông qua thái độ chống cộng, và cổ xúy cho loại ý kiến ngô nghê, ngông cuồng... Do vậy, nếu các bạn trẻ muốn xây dựng cho mình một tư duy lành mạnh thì hãy tìm đến các vấn đề triết học nghiêm túc, và cơ quan báo chí nào muốn quảng bá cho Nguyễn Hoàng Huy cũng cần tìm hiểu anh ta là ai, anh ta đã và đang làm gì.

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

Hãy để thời gian trả lời bằng sự thật

LTS - Sinh tại Việt Nam, lớn lên tại Mỹ, mấy năm gần đây trong tư cách Tổng thư ký tuần báo Việt Weekly (Mỹ), Etcetera Nguyễn có dịp trở về Việt Nam để tác nghiệp. Nhân kỷ niệm 40 năm Ngày giải phóng hoàn toàn miền nam, thống nhất đất nước, Etcetera Nguyễn gửi tới Báo Nhân Dân bài viết nói lên suy nghĩ của mình về thực chất hoạt động "chống cộng" ở hải ngoại, về vai trò của Việt Weekly trong khi đưa tin khách quan, trung thực về tình hình đất nước... Chúng tôi trích giới thiệu với bạn đọc bài viết này (đầu đề là của Tòa soạn).
Trên bề mặt, nếu nhìn vào các sinh hoạt nổi bật ở Little Saigon (California) vào tháng 4 hằng năm, đặc biệt là ngày 30-4, người Mỹ bản địa và những vị khách chưa hiểu biết một cách thấu đáo về vấn đề, vẫn bị thu hút bởi mầu vàng của lá cờ "3 sọc đỏ" được treo khắp các con phố, trục lộ chính, nơi có nhiều cơ sở thương mại của người Mỹ gốc Việt buôn bán, làm ăn. Rồi nhiều cuộc hội họp, lễ lạt mang tính chất "tố cộng" được tổ chức rầm rộ. Các hội đoàn chính trị, các chính khách địa phương tập hợp tại "Tượng đài Việt - Mỹ" ở trung tâm TP Westminster để kể lại trận chiến bị thua, về vết thương còn âm ỉ! Các sinh hoạt chính trị đó được các tờ báo của cộng đồng ghi lại, thổi lên thành "ngọn lửa căm thù chế độ cộng sản, căm thù chính phủ Việt Nam". Việc này lặp đi lặp lại trong nhiều năm qua, và tất nhiên, có tác động đến những ai bị mất mát của cải, địa vị xã hội, quyền lợi chính trị từng có trước đây. Nhìn bề mặt thì như thế, nhưng theo ghi nhận của tôi, có yếu tố "đằng sau hậu trường" đáng ngạc nhiên. Và tôi có thể khẳng định rằng, cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài, nhất là ở Nam California, không cực đoan như các tờ báo cộng đồng cố tình mô tả.
Kể từ sau năm 1995, sau khi bang giao Mỹ và Việt Nam được thiết lập, đã có những người Mỹ gốc Việt đầu tiên trở về Việt Nam để tìm lại hình ảnh quê nhà thân thương, để thăm viếng; đã có những doanh gia lặng lẽ về nước tìm cơ hội làm ăn, giao thương buôn bán. Hơn 20 năm qua, các chuyến thăm thân, du lịch, giao dịch không còn là việc làm âm thầm, đơn lẻ nữa. Con đường nhỏ nay đã trở thành đại lộ thênh thang, không hạn chế bất cứ ai. Những năm gần đây, vị thế chính trị, kinh tế của Việt Nam trong khu vực và trên trường quốc tế đã trở nên quan trọng, được đánh giá là một nước có nhiều tiềm năng kinh tế, phát triển tại Đông - Nam Á.Các chuyến thăm hữu nghị của các cấp lãnh đạo Việt Nam ra quốc tế và ngược lại diễn ra đều đặn, ngày một nhiều hơn... Tuy nhiên, những thông tin tích cực ở Việt Nam đã không đến được với người dân bản địa. Có chăng thì đều bị bóp méo, xuyên tạc bởi những "nhà chính trị", các "tổ chức chính trị" có quan điểm khác với Chính phủ Việt Nam. Bức tranh thực tế của đất nước đã bị một lớp sương mù bao phủ, làm nhiễu loạn có mục đích. Vậy mục đích, động cơ của các "nhà hoạt đầu chính trị cộng đồng" là gì?Họ muốn điều gì để rồi luôn luôn có thái độ thù nghịch với Chính phủ Việt Nam?
Nếu như trước đây, các cá nhân hám danh lợi, các tổ chức và hội đoàn chính trị từng có tham vọng "lật đổ chế độ cộng sản" bằng bạo lực, để phục hồi quyền lực đã có một thời, thì theo thời gian, họ biết rằng không thể làm được điều đó vì không có khả năng, thực lực. Khi biết không thể làm thay được quyền lãnh đạo đất nước, các "nhà hoạt động chính trị" này lại nỗ lực tự biến mình thành một thứ chính quyền trong cộng đồng nhỏ, họ áp đặt "chủ nghĩa chống cộng cực đoan" lên người có cùng cảnh ngộ. Họ muốn biến "cộng đồng tị nạn" thành một tập thể cực đoan, luôn hô hào chống cộng dưới mọi hình thức để trục lợi cho cá nhân, tổ chức của mình. Quyền lợi chính trị này không đến từ Việt Nam, mà đến từ chính nước sở tại vào mùa tranh cử hai hoặc bốn năm một lần ở các cấp từ tiểu bang tới liên bang. Để có lá phiếu của cử tri gốc Việt, các ứng cử viên người bản xứ tìm đến vận động, xin hay "mua" từ những nhà lãnh đạo cộng đồng qua chiêu bài "chống cộng", hay "dân chủ, tự do, nhân quyền". Vào mùa tranh cử, các tổ chức chống cộng cấu kết với các cơ quan "truyền thông chống cộng" thao túng sinh hoạt cộng đồng. Các khó khăn, vấn nạn xã hội, hiện tượng tiêu cực ở Việt Nam là "nguyên liệu tốt" cho những nhà hoạt đầu chính trị cộng đồng nhào nặn thành "bánh vẽ", tạo nên chiếc khiên đỡ, che đậy các động cơ chính trị tư lợi. Vào dịp đó, cộng đồng Việt ở Nam Cali thường hoạt động rất sôi nổi, đây là dịp cho những tay hoạt đầu chính trị nhảy ra chiếm diễn đàn để chống cộng, để chụp mũ nhau loạn xạ, bất kể đúng sai, nhao nhao muôn vàn hình thức "chống cộng" như biểu tình phản đối chính quyền Việt Nam, đòi tự do cho "nhà bất đồng chính kiến" v.v... Biểu tình chống phá Việt Nam để tạo tiếng vang, ghi thành tích; biểu tình đe dọa, chụp mũ lẫn nhau là cộng sản để cạnh tranh buôn bán xảy ra thường xuyên (và biết đâu là giành cho được ngân sách tranh cử rơi vào túi của họ?). Chiếc bánh quyền lợi được chia đều cho một thiểu số tổ chức đấu tranh, các tay lãnh đạo cộng đồng; một số tờ báo, cơ quan truyền thông chống cộng cũng được hưởng quyền lợi thông qua việc quảng cáo tranh cử. Vì thế, quyền lợi vật chất, chính trị của một thiểu số sẽ tiếp tục tồn tại, nếu đa số người Mỹ gốc Việt thiếu thông tin khách quan, trung thực về Việt Nam.
Trong sự ngột ngạt đó, từ năm 2006, các phóng viên Việt Weekly quyết định tìm về Việt Nam làm tin tức tại chỗ. Với chủ trương đi tận nơi, tìm hiểu đưa tin khách quan, trung thực để một làn gió mới về thông tin từ Việt Nam được đưa thẳng tới cộng đồng. Đã có hàng loạt phóng sự về đời sống vùng miền, các cuộc phỏng vấn, trao đổi trực tiếp từ người dân đến các cấp lãnh đạo từ địa phương tới trung ương... Hoạt động này mang lại nhiều điều mới mẻ, khác lạ giúp kiều bào khắp nơi trên thế giới thấy và hiểu hơn về Việt Nam. Đặc biệt là những chuyến đi thăm biển, đảo được Nhà nước Việt Nam, qua Ủy ban Nhà nước về người Việt Nam ở nước ngoài tổ chức các năm gần đây, đã cho thấy thực chất những gì đang diễn ra ở vùng biển chủ quyền đất nước, giúp độc giả ở hải ngoại hiểu hơn tình hình thực địa chủ quyền biển, đảo. Từ năm 2013 tới nay, cá nhân tôi, là phóng viên người Mỹ gốc Việt duy nhất hiện sống và làm việc công khai thường trực tại Việt Nam. Tôi đã có cơ hội đi nhiều nơi, tự mình tìm hiểu đời sống thực tế của người dân. Tới đâu tôi cũng chú ý lắng nghe, ghi nhận tường tận và cụ thể những câu chuyện người thật, việc thật. Hỏi chuyện, đại đa số người dân đều muốn yên ổn làm ăn. Họ cố gắng làm việc với ước mong một cuộc sống ngày càng khá hơn. Ai nấy đều muốn hòa bình để làm kinh tế. Điều gây ấn tượng nhất đối với tôi khi làm việc ở Việt Nam chính là thế hệ trẻ. Trong những ngày ở Việt Nam, tôi chọn bờ hồ Gươm ở Hà Nội làm "văn phòng lưu động" vừa làm báo, vừa ngồi vẽ tranh cho du khách, tôi có cơ hội thấy nhiều học sinh, sinh viên ra đây gặp khách ngoại quốc để thực tập tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Hàn, tiếng Nhật, v.v. Tôi chia sẻ với những ước vọng của họ, những hoạt động xã hội của họ và nghĩ đến đất nước trong tương lai. So với Mỹ hay những nước phương Tây, Việt Nam còn nhiều điều cần đổi mới, cần chấn chỉnh từ luật pháp tới hành pháp, từ kinh tế tới giáo dục và nhiều lĩnh vực khác. Nhưng tựu trung, so với thời trẻ của tôi hồi còn ở trong nước, giới trẻ hiện nay sống vui, có điều kiện hơn nhiều. Những người ngoại quốc đến làm ăn, du lịch ở Hà Nội và các vùng miền mà tôi đã gặp đều nhận xét tích cực, lạc quan về con người, đất nước Việt Nam. Mùa Giáng sinh vừa qua, tôi có dịp về quê nội ở Nam Định. Về thăm quê, tôi kinh ngạc khi thấy vô số nhà thờ lớn nhỏ, cũ mới đan xen nhau theo từng họ đạo. Tôi đã ghi hình các buổi lễ với vài nghìn giáo dân đứng tràn ra ngoài đường phố. Sau Tết Nguyên đán, tôi lại có dịp tham quan, ghi nhận nhiều lễ hội ở miền bắc. Người dân được tự do bày tỏ tín ngưỡng, niềm tin tôn giáo của mình. Những gì tôi thấy thực tế ở Việt Nam là hoàn toàn khác so với hình ảnh Việt Nam "đàn áp tôn giáo" được nói đến ở hải ngoại...
Ở hải ngoại, phần lớn người Mỹ gốc Việt chọn thái độ im lặng để sống yên ổn. Con cái họ đã thành công trong công việc, nhiều người lớn tuổi đã về hưu hưởng phúc lợi xã hội. Sự thầm lặng của đám đông không đồng nghĩa với cực đoan mà chúng ta thấy. Số đông này vẫn có những mối liên hệ trực tiếp với Việt Nam. Số đông này ngày càng hiểu hơn khi được tiếp cận với các thông tin khác nhau đến từ mạng xã hội, đến từ các cơ quan truyền thông như Việt Weekly. Do đó, việc thông tin trực tiếp, khách quan từ báo chí độc lập như Việt Weekly đã góp phần tích cực, thuyết phục với những người xa xứ. Bản thân tôi có được một chút kinh nghiệm làm báo ở Việt Nam nhờ sống tại chỗ, tham gia nhiều sự kiện diễn ra hằng ngày ở Hà Nội. Các bài viết, phóng sự, video chúng tôi thực hiện trong thời gian qua, được độc giả khắp nơi đón nhận và khen ngợi, động viên. Độc giả đòi hỏi chúng tôi đi nhiều hơn, làm nhiều hơn nữa, để giúp họ được hiểu biết Việt Nam hơn. Đó chính là phần thưởng và động lực, nguồn động viên cho công việc báo chí của Việt Weekly.
40 năm suy nghĩ về sự kiện lịch sử 30-4, là một nhà báo sống ở nước ngoài trở về Việt Nam làm việc, tôi thấy công việc của mình ngày càng thú vị, hữu ích hơn cho độc giả của Việt Weeklyở khắp nơi trên thế giới. Có lẽ, chọn lựa trở về của tôi và anh chị em trong Việt Weeklychẳng khác nào những "con cá dám vượt vũ môn" từ một cộng đồng xa xôi, vẫn còn một nhóm người cực đoan, chống phá Nhà nước Việt Nam. Hãy cứ để thời gian trả lời bằng sự thật. Và chúng tôi, các nhà báo nguyện làm công việc khách quan, trung thực, để cung cấp những thông tin chính xác, nhanh nhạy đến người ở ngoài nước, không may mắn có được cơ hội tiếp cận thực tế.

Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

Chí Phèo Hà Nội

ĂN VẠ

CÙ HUY HÀ VŨ PHU NHÂN 

 NHÀ "RẬN CHỦ" QUỐC QUÂN

                     Blogger Trương Duy Nhất với Blog Một góc nhìn khác
Lại một chủ nhật nữa đến rồi. Mới sáng sớm mà thời tiết đã nóng bức, oi ả thế này. Không biết liệu tình hình “chính trị” có mát mẻ, dễ chịu hơn không, chứ cứ “nóng bỏng” như mấy tuần vừa qua thì thấy thương cho các nhà hoạt động dân chủ lắm.
 Nghe nói chủ nhật trước có mấy anh nhà ta hoạt động còn cuồng nhiệt hơn cả anh Chí trong truyện ngắn “Chí Phèo” của nhà văn Nam Cao. Với cái cách thể hiện tinh thần đồng đội, xả thân vì đồng đội của các anh thì các anh xứng đáng được trao danh hiệu “Chí Phèo thế kỷ 21”. Công việc của các anh đơn giản lắm nhé: sáng đứng la ó, kêu gào (càng to -> càng gây sự chú ý -> càng nhiều tiền), trưa về được cho ăn uống đầy đủ, chiều quay ra hò hét tiếp. Mà đỉnh cao của sự cuồng nhiệt là việc các anh ấy đã nằm lăn ra đường ăn vạ, cho đồng bọn chụp ảnh post lên facebook câu like mặc cho trời mưa tầm tã. Có anh còn hô rõ to “mua giúp tôi can xăng để tôi tự thiêu”. Nếu thực sự muốn tự thiêu để thể hiện mình yêu phong trào, sẵn sàng hy sinh cả mạng sống thì sao không chuẩn bị trước đi. Lúc thấy đồng bọn lăn cả ra đường rồi thì hắn chọn chiêu độc hơn là gào lên đòi tự thiêu để thu hút sự chú ý của dư luận. Mà tự thiêu thế quái nào được trong khi phải nhờ mua xăng giúp. Nhất là trong lúc “phong trào” đang lên cao, đang lúc nước sôi lửa bỏng như thế, anh nào cũng ra sức thể hiện mình nhiệt tình (càng nhiệt tình, càng nhiều tiền mà) thì ai đi mua giúp hắn bây giờ. Nhìn qua thì tưởng là nhiệt huyết lắm, hết mình vì mục tiêu cao cả lắm, suy cho cùng anh nào cũng muốn làm nổi bật bản thân mình chỉ vì USD thôi. Thực tế thật nực cười. Thế mà về lại được anh em dân chủ tung hô, ca ngợi lắm. Cuối cùng, chờ trời tạnh mưa xong nhà nào về nhà ấy lôi máy tính ra, vào facebook chém gió, khuếch trương thành tích bản thân. Thế là tiền trong tài khoản tự tăng. 
Giờ đây, nghề Chí có vẻ hơi bị phất đấy.

Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2013

Nhận diện thủ đoạn của một bài viết phản động trên Internet

Trong thời đại bùng nổ thông tin hiện nay, Internet được xem là công cụ truyền tải thông tin thông dụng và phổ biến nhất. Vì vậy mà mọi vấn đề trong đời sống xã hội đều được Update lên mạng một cách nhanh chóng và lan tỏa rộng rãi. Dưới lăng kích của các tác giả khác nhau về cùng một vấn đề, có thể có người phản ánh chính xác, có người phản ánh sai lệch, cũng có người dùng các thủ thuật để che dấu mục đích của mình. Tùy vào trình độ, khă năng của người đọc mà qua quá trình ghi nhận thông tin có thể đánh giá chính xác nội dung của bài viết. Hiện nay, các thế lực thù địch tích cực đẩy mạnh chiến lược DBHB nhằm xóa bỏ chế độ XHCN ở nước ta. Cùng với thế và lực của Việt Nam ngày càng tăng, hoạt động phá hoại tư tưởng đối với các tầng lớp nhân dân (đặc biệt là sinh viên, tri thức) càng được các thế lực thù địch và bọn phản động chú ý khai thác. Để có cái nhìn rõ hơn một phần của hoạt động này, hãy cùng nhìn nhận một vài thủ đoạn mà các bài viết có thể dể dàng đánh lừa bạn đọc để che dấu mục đích phản động của nó.
- Nội dung bài viết thường bắt đầu được dẫn dắt bằng sự đồng tình của người đọc với các dẫn chứng chính xác kiểu như: đất nước Việt Nam anh hùng, lịch sử hàng ngàn năm bị đô hộ, Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam, sửa đổi Hiến pháp là yêu cầu cấp thiết… Khi đã gây được thiện cảm với người đọc với vẻ bề ngoài “hào nhoáng” của mình, tiếp đến tác giả bài viết đưa người đọc đến với những vấn đề “nóng” trong thực tế - một phần nhỏ bé trong bất kỳ xã hội nào như: kể ra các yếu kém, thiếu sót của chính quyền; những khó khăn của nền kinh tế, tham nhũng… bằng những dẫn chứng toàn bịa đặt từ đó quy kết cho các vị lãnh đạo, quy kết vào bản chất của Nhà nước của chế độ. Tất nhiên hệ quy chiếu được các tác giả đưa ra để so sánh là những giá trị dân chủ Phương Tây, chủ nghĩa dân tộc cực đoan hay những nền kinh tế tư bản khổng lồ… và hướng theo bản đồ suy nghĩ chống phá đã được định sẵn. Điều này xa lạ với tính bao dung, cái “tâm” trong sáng và tinh thần xây dựng, đoàn kết của người Việt Nam. Tất nhiên, họ cũng dễ dàng “bỏ quên” những thành tựu mà đất nước đã vượt lên những khó khăn, thách thức để vươn lên trong thời gian qua. Có lên “thiên đàng” chắc tác giả của các bài viết này cũng không thể thực hiện được một nhiệm vụ đơn giản: Chứng minh - Bằng chứng, bằng chứng và bằng chứng. Ở đây, tác giả các bài viết này thường mặc định rằng tất cả các thành viên của một nhóm nào đó đều giống như những thành viên thu hút sự chú ý của truyền thông nhất, tất cả những lời kích động, buộc tội đều giống nhau để dễ đàng suy bừa từ một hiện tượng này sang một hiện tượng khác mà không kèm theo căn cứ nào. Ví dụ:
Tại sao Việt Nam theo Cộng Sản mà không bằng Mỹ?
Mày nói không nên đa đảng à ? Đa đảng mới bằng Mỹ chớ!
Các nước một Đảng đều nghèo trong khi các nước đa đảng đều giàu, theo đa đảng !
Hay những lập luận kiểu:
Mỹ dân chủ lắm, vì thế nó mạnh lắm. Việt Nam không dân chủ nên không mạnh. Muốn sướng thân thì cứ theo chúng tao mà phản động, rồi sẽ được sung sướng như bên Mỹ?
Vì lười biếng suy nghĩ và cái nhìn phiến diện nên người ta sẵn sàng tuôn ra những câu chữ, những ý tưởng mặc định đã có sẵn trong đầu để nhanh chóng có được bố thí một khoản “tài chính” nào đấy. Những ý tưởng mặc định đó dần dần đã được cấy vào não trạng quá lâu, nên khi được lồng ghép vào các bài viết, nó trở thành một quán tính, một lối mòn dễ đi vào trí nhớ của độc giả theo kiểu: “để lâu cứt trâu hóa bùn”. Tất nhiên, họ vẫn khăng khăng khẳng định mục đích của bài viết là “phản biện”, “công tâm”, “góp ý”.
- Cùng một chủ đề nhưng luận điệu của các bài viết được đặt vấn đề nhanh như súng liên thanh, nói nhiều đến mức mà nhiều người đọc ko có thời gian để kịp tranh luận, để phân biệt đúng hay sai, trắng hay đen. Và bên cạnh đó là hàng loạt ý kiên với nội dung kích động, đồng tình “cùng chiều” theo kiểu “vuốt đuôi” làm cho độc giả thấy đông mà hoang mang, thấy nhiều mà tin theo.
- Các bài viết phản động thường núp dưới danh nghĩa “góp ý”, “thỉnh nguyện thư” và gây chú ý bởi cái tít dật gân như: Lời kêu cứu, Vì tổ quốc, Vì dân… Thời điểm xuất hiện các bài viết kiểu này tập trung vào việc lợi dụng những sự kiện chính trị xã hội quan trọng (Góp ý sửa đổi Hiến pháp, Kỳ họp quốc hội…), những khó khăn trong đời sống xã hội (Lạm phát, Thiên tai, …), những công việc lớn của quốc gia (Chống tham nhũng, Xây dựng điện hạt nhân, Khai thác bô xít…)…
Hãy cùng kiểm chứng nhé ! ! !
                                                                   Hoa đất

Không thể phi chính trị hóa quân đội

Thời gian gần đây, lợi dụng quá trình đóng góp ý kiến Dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992, nhiều cá nhân, tổ chức, đối tượng thù địch trong và ngoài nước đã đưa ra những ý kiến, quan điểm trái chiều, thậm chí đi ngược với lợi ích của quốc gia, dân tộc như: góp ý đòi xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam (xóa bỏ Điều 4 Hiến pháp), đòi Việt Nam thực hiện chế độ đa nguyên, đa đảng; đòi tam quyền phân lập; đòi tư hữu hóa đất đai, các nguồn tài nguyên thiên nhiên; phi chính trị quân đội, các lực lượng vũ trang nhân dân… Trong đó luận điệu “phi chính trị hóa quân đội” được chúng xác định là một nội dung trọng tâm để chống phá.

Vậy thực chất của luận điệu phi chính trị hóa quân đội là gì? Vì sao không thể chấp nhận luận điểm này?
Thực chất của luận điểm phi chính trị hóa quân đội là quân đội phải trung lập, đứng ngoài chính trị, quân đội không thuộc một đảng phái chính trị nào, không được can dự vào những tranh giành chính trị giữa các đảng phái. Quân đội chỉ trung thành với quốc gia, dân tộc, với nhân dân, có nhiệm vụ chống ngoại xâm bảo vệ đất nước chứ không trung thành với một đảng chính trị nào. Những lý lẽ này thực sự là những luận điệu mơ hồ, phản động và suy cho cùng cũng nhằm đạt được mục tiêu cuối cùng là tách quân đội ra khỏi chính trị, ra khỏi vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Như vậy, chúng ta có thể khẳng định rằng, không thể có và không bao giờ có phi chính trị hóa quân đội. Bởi vì:
Thứ nhất, về bản chất, quân đội chính là công cụ bạo lực của một giai cấp, Nhà nước, đảng chính trị để tiến hành đấu tranh vũ trang nhằm thực hiện mục đích chính trị nhất định. Quân đội có nhiệm vụ bảo vệ đảng và thể chế chính trị, bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc. Khi lợi ích của giai cấp, Nhà nước, đảng chính trị thống nhất với lợi ích của nhân dân lao động thì quân đội đồng thời bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ nhân dân. Chính vì vậy, trách nhiệm, lợi ích của quân đội gắn liền với lợi ích của nhân dân, của dân tộc.
Ở nước ta, “Quân đội là do Đảng sinh ra, để đảm bảo thực hiện các chủ trương, đường lối, chính sách của Nhà nước, mà đường lối này xuất phát từ dân và vì dân. Cho nên, mọi hoạt động của quân đội được đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng, được quản lý, điều hành của Nhà nước, tất cả những điều đó đều để phục vụ cho lợi ích chung là vì dân, vì đất nước, Tổ quốc, tương lai tươi đẹp của xã hội chủ nghĩa của chúng ta. Ngoài mục đích đó, không có mục đích nào khác cả” (Theo Trung tướng Phùng Khắc Đăng - Phó Chủ tịch Hội cựu chiến binh Việt Nam).
Thứ hai, quan điểm "Phi chính trị hóa quân đội" là một thủ đoạn nguy hiểm trong chiến lược "Diễn biến hòa bình" chống phá cách mạng Việt Nam của thế lực thù địch.
 Đây là luận điệu phản động, thù địch nhằm phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng đối với quân đội, làm suy yếu sức chiến đấu của quân đội. Trong chiến lược “diễn biến hòa bình” chống phá cách mạng Việt Nam cũng như các nước xã hội chủ nghĩa nói chung, các thế lực thù địch ra sức truyền bá quan điểm “phi chính trị hóa quân đội”, “phi chính trị hóa lực lượng vũ trang” nhằm lôi kéo quân đội, lực lượng vũ trang xa rời hệ tư tưởng xã hội chủ nghĩa và lý tưởng cách mạng của Đảng, của dân tộc hòng tách quân đội ra khỏi sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, làm cho quân đội bị tha hóa, biến chất về chính trị và bị vô hiệu hóa. Trên cơ sở đó làm cho Đảng, Nhà nước và nhân dân mất chỗ dựa vững chắc để bảo vệ Tổ quốc. Chính vì vậy, nếu chúng ta lơ là, mất cảnh giác sẽ dẫn đến mắc sai lầm nghiêm trọng về chiến lược và phải trả giá rất đắt trước âm mưu, thủ đoạn nguy hiểm này.
Thứ ba, thực tế các nước trên thế giới, hầu hết không có nước nào quân đội đứng ngoài chính trị.
Với những nước thực hiện chế độ đa đảng, khi Đảng chính trị nào cầm quyền cũng thường tìm mọi cách để nắm quân đội. Bởi khi nắm được quân đội thì sẽ bảo vệ vững chắc hơn cho sự duy trì quyền lực của Đảng đó.
Điển hình như ở Mĩ, hai năm cuối trong nhiệm kỳ đầu của B.Ô-ba-ma, chính quyền gần như tê liệt bởi đảng Cộng hòa nắm đa số ở Hạ viện đã phủ quyết hầu hết các quyết sách của Tổng thống. Trong bối cảnh đó, nhiều tướng lĩnh và chính khách đã kêu gọi “quân đội đứng ngoài chính trị”, nhưng trong thực tế cả hai đảng đều ra sức tranh giành sự ủng hộ về chính trị của quân đội.
Hay như ở Thái Lan, mặc dù nhiều lần các chính khách yêu cầu “quân đội đứng ngoài chính trị”, có lúc cả Bộ trưởng Bộ Quốc phòng cam kết “quân đội không can dự vào chính trường”, thậm chí Hiến pháp năm 1997 của Thái Lan tuyên bố loại quân đội khỏi chính trị, nhưng trong thực tế không có điều đó. Khi các cuộc biểu tình, xung đột của các phe “Áo vàng” (PAD) và “Áo đỏ” (UDD) từ năm 2006 - 2011 làm cho Thái Lan lâm vào khủng hoảng chính trị, bốn lần thay đổi chính phủ ,quân đội đã tham gia trấn áp những người biểu tình ủng hộ Thaksin. Trong bầu cử tháng 7-2011, tướng Prayut Chanocha - Tổng Tham mưu trưởng liên quân tuyên bố quân đội không can thiệp vào chính trị, song lại hậu thuẫn đắc lực cho Đảng Dân chủ của cựu Thủ tướng Abhisit…
Thứ tư, bài học đau lòng từ một số nước xã hội chủ nghĩa trước đây khi xa rời quân đội.
Lịch sử thế giới đương đại cho chúng ta những bài học rất sâu sắc về vấn đề này. Vào những thập niên cuối thế kỷ XX, sau khi những người lãnh đạo Đảng, Nhà nước Liên Xô tuyên bố xóa bỏ Điều 6 Hiến pháp (quy định vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Liên xô), chấp nhận đa nguyên, đa đảng và sau đó là chấp nhận xóa bỏ cơ chế lãnh đạo của Đảng Cộng sản đối với quân đội, làm cho quân đội bị “phi chính trị hóa” và bị vô hiệu hóa. Đó là một trong những nguyên nhân rất quan trọng dẫn tới sự sụp đổ và tan rã của chế độ xã hội chủ nghĩa Liên xô vào cuối năm 1991.
Thứ năm, Quân đội nhân dân Việt Nam là quân đội kiểu mới, do Đảng Cộng sản Việt Nam tổ chức, lãnh đạo, giáo dục và rèn luyện, mang bản chất cách mạng của giai cấp công nhân đồng thời có tính nhân dân và tính dân tộc sâu sắc, là lực lượng chính trị - lực lượng chiến đấu trung thành và tin cậy của Đảng, của Tổ quốc XHCN và nhân dân. Bản chất quân đội kiểu mới thể hiện rõ nét ở sự thống nhất hữu cơ tính đảng, tính giai cấp, tính nhân dân và tính dân tộc, được biểu hiện sinh động ở lý tưởng chiến đấu, cơ sở chính trị-xã hội, cơ chế lãnh đạo, chỉ huy và chức năng, nhiệm vụ của quân đội.
Lý tưởng chiến đấu của quân đội ta là vì độc lập dân tộc và CNXH, vì hạnh phúc của nhân dân. “Quân đội ta trung với Đảng, hiếu với dân, sẵn sàng chiến đấu hy sinh vì độc lập, tự do, vì chủ nghĩa xã hội. Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng” Đó là lý tưởng chính trị-đạo đức không chỉ mang tính cách mạng và khoa học, đúng quy luật của xã hội Việt Nam đương đại, mà còn phản ánh khát vọng thiêng liêng tự giải phóng, giành quyền Độc lập - Tự do - Hạnh phúc của đất nước, của nhân dân. Chính vì vậy, không thể có và không bao giờ có một quân đội phi chính trị, trung lập, đứng ngoài giai cấp.
Điều này, góp phần đập tan mọi luận điệu đòi phi chính hóa quân đội của các phần tử xấu và các thế lực thù địch với Đảng, Nhà nước và nhân dân ta.
Người con đất Việt

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam


Giuse Phạm Hữu Tạo


     tháng Tư 1975, nhiều người nghe nói đến Việt Cộng hay Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam rất ớn. Có chúng tôi trong đó!
     Bởi vì nói đến Việt Cộng, MTGP/MN lúc đó là nói đến những gì gớm ghiếc, ghê tởm vô cùng. Đến nỗi ngoài này, có một tác giả bị báo chí “quốc gia” tấn công rách như cái mền, vì dám viết về quân đội hào hùng say sưa và hãm hiếp, thì phải hiểu nói về VC hay tổ chức ấy không hãi hùng dễ sợ sao được! Nhưng phải bình tĩnh và nhìn vào thực tế. Bác sĩ có Hội Đồng Kỷ Luật Y Khoa (Medical Board Examiners), gồm một số bác sĩ hợp thành một ủy ban để điều tra những trường hợp vi phạm của đồng nghiệp. Luật sư có luật sư đoàn vv … Đại khái là ngành nghề nào cũng có ủy ban điều tra, kỷ luật. Thường dân thì có tư pháp, và nhà giam. Cho nên vì khác chiến tuyến nên VC hay MTGP/MN đều là xấu, và Việt Nam Cộng Hòa (VNCH), nhất là quân lực thì khỏi chê. Binh hùng, tướng mạnh, nói đến những gì không tốt hay sai quấy là phản tuyên truyền phá hoại của địch. Tốt đẹp thế sao lại phải có Nha Quân Pháp Bộ Quốc Phòng và Quân Lao? Chẳng lẽ Nha Quân Pháp và Quân Lao do địch xúi chính quyền VNCH lập ra để nói xấu, làm xấu quân binh chủng “hào hùng”.
     Việt Cộng và MTGP/MN đều là những kẻ đại thắng sau tháng Tư 75. Họ không cần phải ca ngợi kiểu khen phò mã tốt áo. Nhưng phải ngay thẳng công bình. Nghĩa là tận cùng bằng số có sao nói vậy.

     Bài này, trước hết, xin nói đến MTGP/MN.
     Phải gạt bỏ hận thù và thành kiến hay  tuyên truyền, đây là cái tênđep. Rất đẹp, muốn sửa hay thêm bớt không được. Cũng như những câu “đánh Pháp cứu nước, đánh Mỹ cứu nước”, hay “đánh Giặc áo đen bán nước” thêm ra sao và bớt thế nào? Trong dân tộc ai không muốn đánh đuổi ngoại xâm cứu quốc hay không muốn phát hiện nguyền rủa bọn nấp bóng đạo để bán nước; như những Nguyễn Văn Lý. Tám năm tù, quá nhẹ ngày xưa là phanh thây xé xác. Bộ tên linh mục này đui hay sao khi y không thấy Bênêdictô XVI đón tiếp TT Nguyễn Tấn Dũng, hay trình diễn ngủ gục trước màn ảnh truyền hình là Gioan Phaolồ II đã sang yết kiến quỷ vương Fidel Castro, chúa chùm loài quỷ đỏ của nước Cuba. Thôi thì giáo dân quèn không thấy cũng bỏ qua được, mặc dù không ngừng nghỉ :“Lạy Mẹ là ngôi sao sáng, soi lối cho con lúc vượt biển thế gian”; chứ linh mục Tađéo Nguyễn Văn Lý, lý đoán cùng mình, tranh đấu cùng mình, lại không thấy hai ngôi sao sáng cấp cao hơn trung ương đảng là thánh cha, cha thánh xiết tay thân hữu, hóa ra con mắt cha Lý là con mắt trâu luộc à? Hay là sách lược trên đàm dưới đánh? Hai ngàn năm cuội mà La Mã qua cầu trót lọt được hết, nên cũng phải thận trọng dù còn yếu tố ngờ vực (benefit of the doubt). 
     Trở lại với MTGP/MN phải công nhận hai điểm son, điểm sáng là :
     Thực sự chiến đấu gian khổ, cho đến lúc hoàn tất và chấm dứt nhiệm vụ.
      Và là một kế sách tuyệt vời nhất của cụ Hồ, không sơ xuất để Mỹ lấy cớ tấn công miền Bắc, gây xáo trộn hậu phương lớn cho tiền tuyến miền Nam. Thử hỏi nếu Mỹ đánh ra Bắc nước ta, như chiến tranh Cao Ly thì nước ta còn bị tan hoang và tàn phế đến mức thảm thiết nào? Biết rằng chiến tranh chống ngoại xâm lại bị nội tuyến áo đen, thì gian khổ, hy sinh mấy cũng không sờn lòng!
     Với hai nhiệm vụ để hoàn thành sự nghiệp cứu quốc, MTGP/MN quả thật đã chết cho Việt Nam được sống.
     Nói đến MTGP/MN phải nói đến Mặt Trận Quốc Gia Giải Phóng Việt Nam tức là Mặt Trận Hoàng Cơ Minh (MT/HCM). Sao có thể cùng viết và ca ngợi hai mặt trận đối nghịch nhau như vậy? Thưa được, vì một mặt trận đánh giặc trong thù ngoài, một Mặt Trận mở mắt Việt kiều hải ngoại. Có thể vì vậy mà đề đốc có một người cháu là bác sĩ nhãn khoa!
     Không kể thường dân không nhìn thấy hay không ý thức được việc làm, chứ ngay cả các trí thức, lớp tinh hoa của miền Nam, các viên chức cao cấp chính quyền quân dân sự mà cũng làm thầy bói mù, nên lênh từ lúc ra khơi là đúng rồi. Đồng chí đồng tình không có. Thành lập theo cách đẻ dễ, đẻ không đau và nhất là ngay tại nơi chắc chắn làm mồi cho chính quyền bản xứ, vì chính quyền, lúc đó đang tiến tới và nay đã bang giao với Việt Nam. Trên thế giới có hai thế và thần quyền mạnh nhất, lớn nhất là Mỹ và La Mã; một bên đổ đô-la vào một bên ban phép lành tòa thánh; đạp vào mặt bọn chống Cộng đến nỗi chúng lịm người và lịm tắt, không lóe lên được một ánh sáng leo lắt bên kia đường hầm. Như vậy phải biết rõ, biết chắc những chính quyền bản xứ mọi nơi không bao giờ cho phép một đảng chính trị, một tổ chức không dưới sự kiểm soát của họ. Tại miền Nam không nói đến đối lập bị giết như Vũ tam Anh, Nguyễn Phan Châu vv … mà chỉ là đảng ngoài đảng cầm quyền cũng không sống nổi. Do đó, khi tố cáo hay nguyền rủa mặt trận của đề đốc buôn bán kháng chiến là sai, làm tiền là sai, vì làm gì hợp pháp khi chính quyền ở đâu  nhất là ở Mỹ không cho phép gì ngoài làm ăn, làm tiền? Như thế, chúng tôi xin thành thật minh oan cho tổ chức của đề đốc và cho đề đốc. Nên khi đề đốc hy sinh, ông Đạo Tôn, thờ đề đốc là đúng. Còn đồng bào đóng tiền là hoàn toàn tự nguyện, Mặt Trận kêu gọi và đồng bào đồng ý thuận lòng. Còn lời qua tiếng lại, ở đâu thời nào cũng thế. Ngay Tòa Thánh mà sách báo còn đụng tóe lửa ngay mặt (head-on collusion), huống chi Mặt Trận là tổ chức quần chúng công khai, tránh sao khỏi lời ong tiếng ve. Nên không gì hơn là ghi nhận sự thực của hai MT. Một đánh đuổi ngoại xâm, một triệt để tuân hành luật pháp Hoa Kỳ; làm ăn buôn bán, để đóng tiền vào ngân hàng có kiểm soát chặt chẽ, thử hỏi còn gì bằng! Chính quyền Mỹ chỉ muốn vậy thôi, còn tổ chức những ngày vinh danh, sách báo tung hô chỉ là những hành vi lịch sự xã giao; phải cân bằng bằng đóng góp, như góp phần làm cho «nền kinh tế thêm mạnh, tham gia vào giòng chính, tốn tiền và thời giờ; chứ không phải là nói xuông.
     Vậy xin trả lại sự thật cho hai mặt trận và nhất là kế sách tuyệt vời không để Mỹ có cớ đánh vào hậu phương Bắc Việt của miền Nam thành đồng vách sắt. Còn xây tượng đài chiến sĩ, hay treo cờ, nếu phạm luật, chính quyền bản xứ hiển nhiên không để yên. Xây tượng và treo cờ đều phải bỏ tiền ra, ai lọt vào “Thị Trường Chung” người đó hưởng. Ai bỏ ra thì cũng là tiền, làm cho đồng tiền luân chuyển, đúng sách vở của kinh tế tư bản! Còn chuyện đi Mỹ, chúng ta cũng phải nhận ra một thực tế nữa là phải nói đến hai chữ “du học!” Vậy mà đã thua trận, không cứu nước lại chống Mỹ, mà Mỹ vẫn cho đi du học, lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, không cần bằng cấp, không cần thi tuyển mà từ đàn bà con nít, qúy vị cao niên, không phân biệt kỳ thị, đến nỗi thi quốc tịch cũng bằng tiếng Việt, muốn gì nữa, kẻo mang tiếng mẹ chồng độc ác khắt khe! Sang đến Mỹ, chưa học gì hết, lại đẻ con ngay, Mỹ đúng là quý nhân :”Tu thân là sửa mình, người dậy ta là thầy ta, người giúp ta là bạn ta”. Cùng một lúc vừa là bạn vừa là thầy, khỏi chê!
     Tóm lại, trước thành tích của MTGP/MN và bài học giải phẫu mắt của MT Đề Đốc, ngoan cố xác định: “Chúng tôi không công nhận cờ đỏ ”, nhưng chính quyền Mỹ không thèm trả lời, họ kiên nhẫn đợi những thế hệ tới được khai tâm của nền giáo dục Mỹ, thoát khỏi căn bệnh ấu trĩ! 
Phạm Hữu Tạo, ngày 2/8/07
ĐDTB. ngày 30/9/07