Thời gian gần
đây, lợi dụng quá trình đóng góp ý kiến Dự
thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992, nhiều cá nhân, tổ chức, đối tượng thù địch
trong và ngoài nước đã đưa ra những ý kiến, quan điểm trái chiều, thậm chí đi
ngược với lợi ích của quốc gia, dân tộc như: góp ý đòi xóa bỏ vai trò lãnh đạo
của Đảng Cộng sản Việt Nam (xóa bỏ Điều 4 Hiến pháp), đòi Việt Nam thực hiện chế
độ đa nguyên, đa đảng; đòi tam quyền phân lập; đòi tư hữu hóa đất đai, các nguồn
tài nguyên thiên nhiên; phi chính trị quân đội, các lực lượng vũ trang nhân dân…
Trong đó luận điệu “phi chính trị hóa
quân đội” được chúng xác định là một nội dung trọng tâm để chống phá.
Vậy thực chất
của luận điệu phi chính trị hóa quân đội là gì? Vì sao không thể chấp nhận luận
điểm này?
Thực chất của
luận điểm phi chính trị hóa quân đội là quân đội phải
trung lập, đứng ngoài chính trị, quân đội không thuộc một đảng phái chính trị
nào, không được can dự vào những tranh giành chính trị giữa các đảng phái. Quân
đội chỉ trung thành với quốc gia, dân tộc, với nhân dân, có nhiệm vụ chống
ngoại xâm bảo vệ đất nước chứ không trung thành với một đảng chính trị nào. Những
lý lẽ này thực sự là những luận điệu mơ hồ, phản động và suy cho cùng cũng nhằm
đạt được mục tiêu cuối cùng là tách quân đội ra khỏi chính trị, ra khỏi vai trò
lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Như vậy,
chúng ta có thể khẳng định rằng, không thể có và không bao giờ có phi chính trị
hóa quân đội. Bởi vì:
Thứ nhất,
về bản chất, quân đội chính là công cụ bạo lực của một giai cấp, Nhà nước, đảng
chính trị để tiến hành đấu tranh vũ trang nhằm thực hiện mục đích chính trị
nhất định. Quân đội có nhiệm vụ bảo vệ đảng và thể chế chính trị, bảo vệ độc
lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc. Khi lợi ích của
giai cấp, Nhà nước, đảng chính trị thống nhất với lợi ích của nhân dân lao động
thì quân đội đồng thời bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ nhân dân. Chính vì vậy, trách
nhiệm, lợi ích của quân đội gắn liền với lợi ích của nhân dân, của dân tộc.
Ở nước ta, “Quân đội
là do Đảng sinh ra, để đảm bảo thực hiện các chủ trương, đường lối, chính sách
của Nhà nước, mà đường lối này xuất phát từ dân và vì dân. Cho nên, mọi hoạt
động của quân đội được đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng, được quản lý, điều hành
của Nhà nước, tất cả những điều đó đều để phục vụ cho lợi ích chung là vì dân,
vì đất nước, Tổ quốc, tương lai tươi đẹp của xã hội chủ nghĩa của chúng ta.
Ngoài mục đích đó, không có mục đích nào khác cả” (Theo Trung tướng Phùng Khắc Đăng - Phó Chủ
tịch Hội cựu chiến binh Việt Nam).
Thứ hai,
quan điểm "Phi chính trị hóa quân đội" là một thủ đoạn nguy hiểm
trong chiến lược "Diễn biến hòa bình" chống phá cách mạng Việt Nam
của thế lực thù địch.
Đây là luận điệu phản
động, thù địch nhằm phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng đối với quân đội, làm
suy yếu sức chiến đấu của quân đội. Trong chiến lược “diễn biến hòa bình” chống
phá cách mạng Việt Nam cũng như các nước xã hội chủ nghĩa nói chung, các thế
lực thù địch ra sức truyền bá quan điểm “phi chính trị hóa quân đội”, “phi
chính trị hóa lực lượng vũ trang” nhằm lôi kéo quân đội, lực lượng vũ trang xa
rời hệ tư tưởng xã hội chủ nghĩa và lý tưởng cách mạng của Đảng, của dân tộc
hòng tách quân đội ra khỏi sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, làm cho quân
đội bị tha hóa, biến chất về chính trị và bị vô hiệu hóa. Trên cơ sở đó làm cho
Đảng, Nhà nước và nhân dân mất chỗ dựa vững chắc để bảo vệ Tổ quốc. Chính vì
vậy, nếu chúng ta lơ là, mất cảnh giác sẽ dẫn đến mắc sai lầm nghiêm trọng về
chiến lược và phải trả giá rất đắt trước âm mưu, thủ đoạn nguy hiểm này.
Thứ ba, thực
tế các nước trên thế giới, hầu hết không có nước nào quân đội đứng ngoài chính
trị.
Với những nước thực hiện chế độ đa đảng, khi Đảng chính trị
nào cầm quyền cũng thường tìm mọi cách để nắm quân đội. Bởi khi nắm được quân
đội thì sẽ bảo vệ vững chắc hơn cho sự duy trì quyền lực của Đảng đó.
Điển hình như ở Mĩ, hai năm cuối trong nhiệm kỳ đầu của
B.Ô-ba-ma, chính quyền gần như tê liệt bởi đảng Cộng hòa nắm đa số ở Hạ viện đã
phủ quyết hầu hết các quyết sách của Tổng thống. Trong bối cảnh đó, nhiều tướng
lĩnh và chính khách đã kêu gọi “quân đội đứng ngoài chính trị”, nhưng trong
thực tế cả hai đảng đều ra sức tranh giành sự ủng hộ về chính trị của quân đội.
Hay như ở Thái Lan, mặc dù nhiều lần các chính khách yêu cầu
“quân đội đứng ngoài chính trị”, có lúc cả Bộ trưởng Bộ Quốc phòng cam kết
“quân đội không can dự vào chính trường”, thậm chí Hiến pháp năm 1997 của Thái
Lan tuyên bố loại quân đội khỏi chính trị, nhưng trong thực tế không có điều
đó. Khi các cuộc biểu tình, xung đột của các phe “Áo vàng” (PAD) và “Áo đỏ”
(UDD) từ năm 2006 - 2011 làm cho Thái Lan lâm vào khủng hoảng chính trị, bốn
lần thay đổi chính phủ ,quân đội đã tham gia trấn áp những người biểu tình ủng
hộ Thaksin. Trong bầu cử tháng 7-2011, tướng Prayut Chanocha - Tổng Tham mưu
trưởng liên quân tuyên bố quân đội không can thiệp vào chính trị, song lại hậu
thuẫn đắc lực cho Đảng Dân chủ của cựu Thủ tướng Abhisit…
Thứ tư,
bài học đau lòng từ một số nước xã hội chủ nghĩa trước đây khi xa rời quân đội.
Lịch sử thế giới đương đại cho chúng ta những bài học rất
sâu sắc về vấn đề này. Vào những thập niên cuối thế kỷ XX, sau khi những người
lãnh đạo Đảng, Nhà nước Liên Xô tuyên bố xóa bỏ Điều 6 Hiến pháp (quy định vai
trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Liên xô), chấp nhận đa nguyên, đa đảng và sau đó
là chấp nhận xóa bỏ cơ chế lãnh đạo của Đảng Cộng sản đối với quân đội, làm cho
quân đội bị “phi chính trị hóa” và bị vô hiệu hóa. Đó là một trong những nguyên
nhân rất quan trọng dẫn tới sự sụp đổ và tan rã của chế độ xã hội chủ nghĩa
Liên xô vào cuối năm 1991.
Thứ năm,
Quân đội nhân dân Việt Nam là quân đội kiểu mới, do Đảng Cộng sản Việt Nam tổ
chức, lãnh đạo, giáo dục và rèn luyện, mang bản chất cách mạng của giai cấp
công nhân đồng thời có tính nhân dân và tính dân tộc sâu sắc, là lực lượng
chính trị - lực lượng chiến đấu trung thành và tin cậy của Đảng, của Tổ quốc
XHCN và nhân dân. Bản chất quân đội kiểu mới thể hiện rõ nét ở sự thống nhất
hữu cơ tính đảng, tính giai cấp, tính nhân dân và tính dân tộc, được biểu hiện
sinh động ở lý tưởng chiến đấu, cơ sở chính trị-xã hội, cơ chế lãnh đạo, chỉ
huy và chức năng, nhiệm vụ của quân đội.
Lý tưởng chiến đấu của quân đội ta là vì độc lập dân tộc và
CNXH, vì hạnh phúc của nhân dân. “Quân
đội ta trung với Đảng, hiếu với dân, sẵn sàng chiến đấu hy sinh vì độc lập, tự
do, vì chủ nghĩa xã hội. Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt
qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng” Đó là lý tưởng chính trị-đạo đức không chỉ
mang tính cách mạng và khoa học, đúng quy luật của xã hội Việt Nam đương đại,
mà còn phản ánh khát vọng thiêng liêng tự giải phóng, giành quyền Độc lập - Tự
do - Hạnh phúc của đất nước, của nhân dân. Chính vì vậy, không thể có và không
bao giờ có một quân đội phi chính trị, trung lập, đứng ngoài giai cấp.
Điều này, góp phần đập tan mọi luận điệu đòi phi chính hóa
quân đội của các phần tử xấu và các thế lực thù địch với Đảng, Nhà nước và nhân
dân ta.
Người con đất Việt
