Kỳ 26: "Nam châm hút pháo"
(VietNamNet) -
Đến tận bây giờ, khi cuộc chiến đã lùi xa vào dĩ vãng, Anh hùng
tình báo Tư Cang vẫn "cay cú" những vụ quân Mỹ liên tục "đánh hơi
thấy" nơi ẩn nấp của H.63 dưới địa đạo. Địch dò theo tín hiệu điện
đài của cụm để đánh vào địa đạo. Tín hiệu như thỏi nam châm, "hút
pháo" đến sát miệng hầm... Những năm tháng chuẩn bị cho chiến dịch
Mậu Thân 1968 nghẹt thở trôi qua...
150 phút dưới lòng đất
150 phút dưới lòng đất
Ông
nhớ lại chuyện Tết năm 1967. Một năm trước khi chiến dịch Mậu Thân
diễn ra. Địch bám theo tín hiệu điện đài của ta để đánh địa đạo.
Ngày cuối năm tại căn cứ Bến Đình. Địch liên tục đi săn tìm địa đạo
để tiêu diệt. Nếu chúng phát hiện ra, hoặc tiêu diệt, sẽ lâm nguy
đến điệp viên hoạt động trong thành cũng như toàn H.63 sẽ bị tiêu
tan. Cả cụm đang ngồi dưới hầm bỗng nhiên thấy đất rung lên ầm ầm.
Ông
lại bình thản ngồi thảo điện về trung tâm. Anh em dựa lưng vào
vách hầm. Yên tâm hơn khi vị chỉ huy vẫn coi như không có chuyện gì
xảy ra. Tư Cang ngừng viết, nhìn đồng đội mình. Toàn những người
gan góc, dũng cảm, trải qua nhiều thử thách cam go đều vượt qua.
Ông hiểu rõ từng tính nết mỗi đồng đội như Năm Hải, Bảy Phẩm, Tư
Thành, Tám Phương...
Hơi
thở của ông và đồng đội nặng nề hơn. Ông vẫn ngồi viết. Nhưng
trong lòng lo lắng theo dõi diễn biến từng động tác của anh em. Lúc
này, một lời nói, một cử chỉ của người cụm trưởng sẽ tác động đến
anh em rất lớn. Lần này cũng như bao lần nguy nan đã qua, anh em
đều hướng vào cụm trưởng của mình. Họ chờ đợi một quyết định khôn
khéo và chính xác.
Mới
chỉ 15h30 chiều. Ít ra, cụm còn chịu đựng hai tiếng rưỡi nữa. Theo
kinh nghiệm của các lần trước, 6h chiều bọn địch không tìm thấy
nơi trú ẩn của ta, sẽ bỏ đi. 150 phút nữa trong điều kiện thiếu
không khí. Hơi thở của Tư Cang trở nên dồn dập hơn. Mạch máu 2 bên
mang tai đập mạnh. Tám Phương bò lại gần cụm trưởng, giọng cương
quyết: "Cho mở nắp lên đánh chết chúng nó đi! Dưới này rồi cũng
chết, tôi không còn chịu nổi nữa!".
Tư
Cang nhìn về phía nắp hầm. Chỉ cần ông gật đầu đồng ý, Ba Hoa sẽ
đưa tay đẩy mạnh nắp. Tư Cang và đồng đội sẽ dũng mãnh liều mình
xông lên, mở đường máu thoát thân. Nhưng điều gì sẽ xảy ra sau đó?
Tư Cang hình dung, quân địch đông, chắc chắn mình đánh không lại.
Chúng sẽ nhanh chóng tiêu diệt toàn đội. Bọn Mỹ sẽ móc xác anh em
vào xe, kéo xềnh xệch qua xóm, qua chợ. Bà con mình sẽ đau xót lắm!
Thấy
cụm trưởng vẫn ngồi im, hàng loạt ý kiến ủng hộ Tám Phương đưa ra:
"Có chết, chết trên mặt đất sướng hơn!". Tất cả cùng nhìn Tư Cang
chờ đợi. Ông nhìn đồng hồ, mới có 16h17 phút. Còn 2 tiếng đồng hồ
nữa. Tư Cang không thể ngồi im được. Ông trấn tĩnh anh em, giọng ôn
tồn nhưng dứt khoát của người chỉ huy: "Các đồng chí! Được cầm
súng chiến đấu đối mặt với quân thù, bao giờ cũng là ước nguyện, tư
thế của chúng ta. Nhưng nhảy lên chiến đấu rồi hy sinh trên mặt
đất là dễ, còn vững chí ngồi đây chịu đựng mới là khó! Anh em kiên
quyết ngồi lại. Nếu chúng ta chết vì ngộp thì Mỹ cũng không biết đã
tiêu diệt được cụm chúng ta..."
Ông
nói xong lại lặng lẽ ngồi thảo bức điện báo cáo lên trên. Bỗng từ
trên nắp hầm, đất rơi xuống lộp độp. Trên mặt đất, có tiếng chân
người và tiếng cây dộng xuống nghe thình thịch. Ba Hoa nói nhỏ với
cụm trưởng: "Bọn Mỹ đang sục sạo tìm hầm. Lỗ hơi duy nhất còn lại
đã bị bịt kín!". Lại mỗi người một ý trong tiếng nói chung mở nắp
hầm lên đánh.
Lỗ
hơi còn lại của đoạn hầm cụt đã bị bước chân địch giẫm kín. Tư
Cang nhìn anh em một lượt. Ai cũng đã quá mệt mỏi vì thiếu không
khí. Ông nói kiên quyết: "Anh em hãy suy nghĩ kỹ, mình là quân đội
hay dân thường? Đã là quân đội thì phải có kỷ luật, phải nghe theo
lời người chỉ huy. Tôi là người chỉ huy ở đây! Tôi ra lệnh: Kiên
trì chịu đựng! Chúng ta ở đây đều là đảng viên, không có một khó
khăn gian khổ nào trên trái đất này làm nhụt được ý chí. Chúng ta phải
vươn lên tất cả để chiến thắng!".
Giọng
nói chắc gọn nhưng truyền cảm của Tư Cang thuyết phục được đồng
đội. Ông lại nhìn đồng hồ. Gần đến 6h chiều. Mọi ngày 6h30 mới cho
mở nắp hầm, nhưng hôm nay ông sẽ cho mở sớm hơn. Chiếc kim phút
nhích dần, nhích dần từng tý. Đúng 6h15, ông vui mừng ra lệnh:
"Lên!". Anh em xốc lại súng đạn. Ba Hoa mở hé nắp hầm lên. Không
khí tràn xuống hầm, dễ chịu.
Quân
Mỹ đã bất lực rút hết về bãi đóng quân. Đêm 30 tết tối như mực.
Gió xuân mang hơi lành lành từ sông Sài Gòn ùa vào. Mọi người nhìn
cụm trưởng Tư Cang cảm phục. Ai cũng hiểu, trong chiến tranh, không
chỉ đối diện với quân thù mà còn phải thắng cả bản thân mình nữa.
Chỉ còn mấy tiếng nữa đến giao thừa...
Ông Việt Cộng thương... trẻ Mỹ!
Nhiều
đồng đội bị hy sinh dưới làn đạn lính Mỹ, nhưng Cụm trưởng Tư Cang
nổi tiếng với hành động kỳ quặc, nhưng nhân văn: Tha chết cho lính
Mỹ vì chúng quá... trẻ!
Từng
diệt nhiều lính Mỹ ở ấp chiến lược, nhưng có lần nhìn thấy Mỹ,
trong điều kiện bắn an toàn mà Tư Cang... không bóp cò. Tha cho kẻ
thù của mình vì tự nhiên "lòng thương trỗi dậy", có lẽ là điểm đặc
biệt của cụm trưởng tình báo H.63 này.
Hồi
năm 1966, trong trận càn Xê Đa Phôn quanh vùng ven Sài Gòn. Khi đó
Tư Cang đang chỉ huy lực lượng võ trang của cụm H.63 chống càn ở
Bến Đình (Củ Chi). Anh em nằm trong địa đạo rình.
Một
tốp lính Mỹ đi qua. Chỉ cách họng súng Tư Cang có 4-5m. Tên nào
cũng trẻ măng. Tư Cang đưa súng lên, rồi lại hạ xuống. Tự nhiên ông
thấy thương "bọn trẻ".
Ông
nổi danh với biệt tài bắn súng 2 tay và bách phát bách trúng. Chỉ
cần bóp cò là chúng chết ngay. Trong đầu ông nghĩ, chắc tụi này
cũng bị ép đi lính sang Việt Nam.
Ông
đấu tranh tư tưởng và quyết định, nếu nó phát hiện ra mình, mình
sẽ bắn trước. Thế rồi tốp lính trẻ đi qua. Sau trận càn, nhiều
người la ông: Trời ơi, ông ở đó mà tụi nó đi qua, ông không làm vài
tràng cho nó chết hết đi!
Cùng
vào sinh ra tử. Cùng chung ý chí, hành động. Nhưng nhiều đồng đội
thân yêu của cụm trưởng H.63 đã lặng lẽ hy sinh. Trong chuỗi ký ức
hào hùng về một H.63 anh hùng, vị đại tá anh hùng không lúc nào
quên 2 tiếng: đồng đội!
- Việt Hà - Hà Trường - Thế Vinh
(VietNamNet) -
Gặp anh hùng tình báo Nguyễn Văn Tàu (Tư Cang) giữa Sài Gòn những
ngày tháng 4/2007. Lại sắp đến ngày giải phóng miền Nam. Đó là một
trong những ngày ông nhớ đồng đội nhất.
Cả
lưới có 45 người thì hy sinh mất 27 người, chủ yếu là giao liên và
bảo vệ. Đại tá Tư Cang nổi tiếng với cách nói chuyện hóm hỉnh, pha
trò. Nhưng khi nói về những đồng đội đã ra đi, ông chùng xuống.
Ông bảo ông nhớ lắm. Nhiều người trong cụm sống với ông như anh em,
đi đâu cũng bên nhau. Thế mà nhiều anh em cứ lần lượt hy sinh,
chẳng ai đợi chờ ngày 30/4/1975...
Thoát chết và hy sinh
Một
trong những đồng đội thân nhất, vào sinh ra tử cùng cụm trưởng Tư
Cang là Năm Hải. Năm 1969, trong một trận càn của địch tại Bến
Đình, Năm Hải cùng Sáu Ẩn bị thương nặng. Anh em xông tới giải vây
nhưng không kịp. Mọi người tới khiêng Năm Hải đi chừng 500m thì anh
có dấu hiệu sắp chết.
Năm
Hải lấy chiếc khăn rằn đưa cho cụm trưởng Tư Cang. Anh bảo ông
mang về cho vợ. Đây là kỷ vật vợ mới tặng. Sáu Ẩn cũng vậy, không
thể qua khỏi. Anh em khiêng được qua ruộng và chôn bên ruộng.
Tư
Cang nhớ về Năm Hải. Và ông cũng không thể hiểu tại sao mình lại
nhiều lần thoát chết một cách kỳ lạ thế. Đó là một trong nhiều lần
đi cùng Năm Hải. Ông cười bảo số mình có ông bà phù hộ. Lần đó ông
cùng Năm Hải đi ngoài ấp chiến lược về Bến Đình. Cả quãng đường 2,5
cây số không bị sao, về đến căn cứ lại dính mìn claymo. Căn cứ
địch cách căn cứ mình 4,5 cây số, chúng dám ôm mìn chạy vào cách
căn cứ mình 150m và nằm đó chờ.
Chỉ
có con đường độc đạo về cứ. Nó đã dàn sẵn một dàn mìn claymo. Tư
Cang và Năm Hải đang thong thả đi, bỗng nhiên môt tiếng nổ rầm
trời. Tiếng nổ rất gần. Theo phản xạ, cả hai bỏ chạy. Khi đã hoàn
hồn, đứng lại thở, các anh không thể hiểu vì sao mìn lại không bay
về phía mình. Theo nguyên tắc đánh mìn claymo, khi mìn nổ sẽ bay về
hướng kẻ thù. Đằng này nó lại bay ngược lại. Cả nguyên đội hình Mỹ
lãnh trọn dàn mìn.
Cả
hai bảo nhau không về địa đạo nữa, chui vào xóm ngủ nhờ đồng bào.
Vừa gặp, đồng bào hỏi ngay: "Trời ơi, mấy ông đánh kiểu gì trong đó
mà tụi nó khiêng về đây dữ vậy?". Tư Cang hỏi "mấy thằng chết",
đồng bào bảo: 5. Còn 5-6 thằng bị thương được khiêng về nữa. Hôm
sau về tới căn cứ, anh em võ trang trong cụm đang ăn cơm bình thản
như không có chuyện gì xảy ra.
Hóa
ra, khi đặt mìn, bọn địch sơ ý xoay ngược hướng nổ về phía chúng,
nên dính trọn. Nếu hôm đó chúng đặt đúng hướng, thì Tư Cang và Năm
Hải đã tan xác.
Tài liệu là sinh mệnh
Trong
mỗi lưới tình báo, mọi thành viên luôn tuân thủ một quan điểm sống
còn: Tài liệu như sinh mệnh của mình! H.63 đã thực hiện đúng điều
này, mỗi khi có sự cố.
Một
lần, tài liệu được lấy từ ấp Phú Hòa Đông, chưa kịp chuyển về Bến
Đình thì bị giặc càn. Anh em giao thông viên phải trụ lại trong hầm
bí mật ấp Phú An. Trong hầm có 4 chiến sỹ Thành, Re, Trai, Đạo.
Hôm
đó, đúng phiên Đạo gác, đã sơ sót. Khi địch đến bốt Phú Hòa Đông,
Đạo đang ngủ và không biết gì hết. Bọn giặc chuẩn bị chui xuống
hầm. Khi anh em phát hiện kêu lên thì đã không kip. Thành gọi Trai
đang giữ tài liệu của Phạm Xuân Ẩn. Anh nói: ’’Đây là tài liệu quan
trọng, trong thành đưa ra. Tụi bây sơ sẩy là nó bắt người ta!".
Thành dặn Trai mang bằng được tài liệu này về cho cụm trưởng Tư
Cang...".
Thành
đưa ra phương án nhảy lên bắn, thu hút sự chú ý để Trai chạy
thoát. Nếu chạy thoát, Trai lại dùng AK bắn thu hút chúng. Nhưng
quân địch quá đông, Trai chạy thoát, Thành bị thương và bị bắt.
Thêm 2 người chết vì lựu đạn địch là Re và Đạo. Thành bị bắt đem về
bốt, đội ngũ giao thông của H.63 nằm trong ấp chiến lựợc sợ lộ hết
cả cụm.
Tư
Cang bình thản nói với mọi người: "Phú Hòa Đông không sợ lộ! mình
đảm bảo anh em không khai đâu, cứ ở yên tại chỗ!".
Anh
có lòng tin với chiến sĩ, đồng đội của Tư Cang hầu hết là đảng
viên. Bắt được Thành, địch bỏ lên xe jeep chạy vòng vòng ấp uy
hiếp, nhưng Thành không khai. Chúng tra tấn anh da mãn và gọi mẹ
Thành vào chứng kiến. Khi bà mẹ vừa vào, chúng bắt bà phải thuyết
phục con bà khai. Nhưng mẹ Thành gặp chỉ nhẹ nhàng xoa đầu con nói
một câu: "Chú Tư mới ghé gửi lời hỏi thăm mày!". Địch nghe vậy nổi
khùng, chuyển sang đánh bà mẹ và đuổi ra.
Đúng
là khi Thành bị bắt, Tư Cang có ghé thăm, nhà ở dưới xóm, anh bảo
với mẹ Thành ráng động viên con, Thành sẽ không khai gì.
Không
khai thác được Thành, địch tra tấn anh chán chê rồi đóng hồ sơ,
đày ra Phú Quốc. Anh trở về trong đoàn Chiến Thắng.
Sau này được trao trả lại, Thành bảo, khi mẹ nói câu đó, tinh thần anh lên cao lắm.
Anh
Thành tên thật là Huỳnh Văn Điền. Má Thành có 4 người con là liệt
sỹ. Sau giải phóng, anh Thành tham gia công tác tại địa phương và
đã qua đời năm 1993.
Trong
độ tuổi 79, nhưng Tư Cang “khoe”, cách đây nửa tháng, ông vừa tự
phóng honda đi đám giỗ anh Thành. Năm nào giỗ đồng đội ông cũng
tới.
Chúng
tôi gặp lại Tư Cang ngày 28/4/2007. Đó là ngày gặp mặt của J22
(Phòng tình báo miền Nam). H.63 là lưới tình báo thuộc J22. Đại tá,
Anh hùng LLVT Nguyễn Văn Tàu (Tư Cang) đang là trưởng ban liên lạc
J22. Hàng ngàn thành viên của J22 như đàn chim, bay đến quần tụ
bên nhau rồi lại bay đi, mỗi người một phương. Trong mắt cụm trưởng
H63 oanh liệt ngày xưa có một nỗi buồn không nhỏ, len lỏi vào giữa
ngày vui: mỗi năm danh sách gặp mặt J22 lại thiếu đi vài đồng
đội...
"Đừng nói má tôi!"
![]() |
Trong
mắt cụm trưởng H63 oanh liệt ngày xưa có một nỗi buồn không
nhỏ, len lỏi vào giữa ngày vui: mỗi năm danh sách gặp mặt J22
lại thiếu đi vài đồng đội...
|
Ông
vẫn đau đáu nhớ về từng trường hợp hy sinh của những người lính,
đồng đội của mình đã hy sinh khi tuổi đời còn rất trẻ.
Đau
đớn nhất là trường hợp của hai anh em ruột Thước và Đo trong cụm
ông. Trong lúc cùng nhau đi liên lạc từ Củ Chi sang Bến Cát, cả hai
anh em bị rắn hổ cắn chết trong khi đi ngang qua một bờ ruộng. Hai
anh em không chết vì súng đạn. Họ chết vì rắn cắn, không thể mang
về kịp. Trong khi, ba của 2 người lại nổi tiếng khắp vùng về tài
chữa bệnh rắn cắn...
Lại
có người chiến sĩ tên Sáu Ẩn, tới phút cuối cùng trước lúc hy sinh
chỉ nhớ tới người mẹ. Biết là mình sắp chết, anh nói với cụm
trưởng Tư Cang: "Lát anh Tư về đừng nói với má tôi nghe, má tôi
nghe buồn lắm đấy! Tôi bảo tôi đi quân y ít bữa tôi về...!". Anh
lính trẻ bị dính mìn claymo. Trong vùng không ai bị dính loại mìn
này mà còn sống.
Năm
1992, Đại tá Nguyễn Văn Tàu được đi dự Hội nghị thương binh tiêu
biểu tại Hà Nội nhân dịp 45 năm Ngày Thương binh Liệt sỹ 27/7. Lúc
được phát biểu, ông đứng lên nói về những giây phút trước khi hy
sinh của một chiến sĩ, họ sẽ nghĩ tới cái gì.
Ông
dẫn lại lời của Sáu Ẩn trước khi chết "Lát anh Tư về đừng nói má
tôi nghe, má tôi nghe tôi chết má tôi buồn...". Người chiến sĩ tới
giờ chót cũng nhớ tới gia đình, nhớ tới mẹ. Các bà mẹ VNAH ngồi
dưới Hội trường Ba đình khóc nức nở...
Vào
sinh ra tử, Tư Cang bị thương nhiều lần. Lần thứ nhất khi ông đang
là phó trưởng ban quân báo Bà Rịa (năm 1949), chống quân Pháp. Một
vết thương vào bụng, thòi cả ruột ra ngoài. Ông bị tiểu liên mác
(tiểu liên ngắn nòng) bắn. Đồng đội cứ để thế đưa vào rừng mổ. Ông
vạch vết thương dưới bụng lên, chứng tích của một trận đánh là vết
sẹo ngoằn ngoèo, xấu xí. Sau giải phóng, ông đi khám, bệnh viện đề
nghị mổ lại cho... đẹp, nhưng ông không nghe. Ông bảo sống chung
với nó mấy chục năm rồi, đẹp làm gì.
Năm
1969, trong lúc ở địa đạo ấp Bến Đình, ông bị thương trong một
trận càn của giặc. Giữa làn đạn, một viên nhè thẳng chân. Chạy được
vài chục thước, ông đau quá không chạy nổi. Thấy vậy, mấy chiến sĩ
vác ông lên vai chạy và đẩy vào hầm bí mật. Sau đó, anh em chạy
thẳng ra bờ sông đánh lạc hướng để bọn địch đuổi theo, cứu nguy cho
chỉ huy.
Phòng
tình báo miền nghe tin cụm trưởng H.63 bị thương, cho hẳn một đại
đội xuống khiêng về chiến khu, gần biên giới Campuchia. Phòng sợ
nếu ông bị bắt, cả mạng lưới sẽ bị lọt hết. Sau khi bị thương, đang
nằm tạm trong bụi tầm vông chờ điều trị, một cô y tá đi qua thấy
ông đau liền lấy cây inox, thọc từ bên này sang bên kia gót chân.
Viên đạn trổ ra, chân ông không bị sao. Ông lại hăm hở lao vào công
việc của một người chỉ huy.
Lần
thứ ba ông bị thương cũng vào năm 1969, cũng tại Bến Đình. Khi đó,
cụm H.63 thường dùng vô tuyến điện để gửi tin tức về trung tâm,
giặc theo sóng thường xuyên mò ra địa điểm cụm trú ngụ. Ở đâu cũng
bị đánh, mãi sau này anh em mới phát hiện ra và thay đổi phương
thức điện đài. Khi bắt được sóng, chúng đem bom thả, chỉ cách cụm
có 4,5 thước. Cả lực lượng vũ trang cụm đang trú ở hầm núp ven
đường.
Sau
khi bom nổ đúng nắp hầm, Tư Cang thấy nước trên đầu rớt xuống.
Tưởng là nước cây tầm vông, ông... lè lưỡi liếm. Lại thấy mát mát
như máu. Anh em lấy đèn soi thì phát hiện ông bị thương. Hóa ra,
khi chúng đánh bom mạnh quá, nắp hầm bằng xi măng bể, mảnh vụn văng
vào đầu chảy máu. Với những trận càn dày đặc của địch, vết thương
nhỏ khi đó là may. Nhưng bây giờ, lâu lâu ông lại bị đau một bên
đầu do ảnh hưởng vết thương nhỏ ngày xưa.
Ngày
30/4/1975, giải phóng hoàn toàn miền Nam. Đó là tất cả những gì
người cụm trưởng tình báo nói riêng và mỗi người dân Việt Nam nói
chung chờ đợi. Tư Cang bước vào nghề tình báo một cách lặng lẽ, và
30 năm sau mới về nhà...
- Thế Vinh - Hà Trường - Việt Hà
(VietNamNet) - 12h
đêm ngày 30/4/1975. Tiếng súng giải phóng Sài Gòn đã lặng yên mọi
nơi. Có một người khoan thai, lặng lẽ trong đêm tối, trở về với một
mái ấm gia đình ông xa cách đã 30 năm.
Nỗi lòng xa các
Nỗi lòng xa các



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét